Tiếng bước chân ngày càng nhanh, kéo từ bốn phương tám hướng tới tiếp cận bọn họ.
Ban ngày, ở đây gần như không một bóng người, nhưng màn đêm vừa buông xuống, hơi nước đã ngập tràn trong trấn, bóng người lơ lửng.
Dường như trong bóng tối, người chết trong trấn đều sống dậy, bọn họ chậm rãi tụ về phía Trương trạch, như thể rốt cuộc cũng tìm được món ngon ưa thích. Từ xa nhìn lại, bọn họ vặn vẹo cơ thể, khập khiễng tới gần, trong miệng phát ra tiếng ư ử, chẳng khác nào có vô số bươm bướm đang vỗ cánh trong miệng họ.
“Mau! Chạy mau!” Triệu Nhân Tài hét lớn.
Anh ta từng chơi “Resident Evil” (*), thứ này có khác gì zombie trong đó đâu!
(*) Resident Evil: đã chú thích ở chương 103.
Hai mắt vô hồn, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thì thào trầm thấp!
- Chắc chắn, chắc chắn nếu bị thứ này cắn, mình đừng mong sống nữa!
Triệu Nhân Tài bỏ chạy: “Nhanh chân lên! Mặc kệ hết đi, họa chết người đó!”
Anh ta vừa hét to, cả nhóm bảy người lập tức rơi vào hỗn loạn. Tưởng Anh đứng cuối cùng chuẩn bị cất bước, chợt nghe thấy tiếng động kỳ lạ, chẳng ngờ Đinh Văn sau lưng cô ấy cũng trở nên giống đám cư dân kia, đột nhiên cắn lên bả vai cô ấy!
“Á á á cứu tôi!” Tưởng Anh đau đớn hét lớn, điên cuồng giãy giụa, nhưng chỉ thấy Triệu Nhân Tài và Lý Dương cách mình ngày một xa hơn, hoàn toàn mặc kệ cô ấy!
“Đừng bỏ tôi lại mà! Mau cứu tôi!”
Tưởng Anh kêu rên khiến Hoàng Như Vũ lập tức dừng chân, ba từ “Mau cứu tôi” hòa vào tiếng thét chói tai của Minh Nữ trong đầu cô ấy!
Nỗi đau đớn tột cùng xé nát ruột gan quanh quẩn khắp tâm trí cô ấy.
“Chạy mau!”
“Mau cứu tôi! Mau cứu tôi a a a!”
“Đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại a a a!”
Cô ấy hít phải xác Minh nữ, đôi song sinh chết thảm này dường như đang lên án Hoàng Như Vũ vì cô ấy đã không làm gì cả.
Hoàng Như Vũ quay đầu chạy tới chỗ Tưởng Anh.
Giang Dật Triều đã tới trước cô ấy một bước, giơ gậy đánh Đinh Văn bất tỉnh, kéo Tưởng Anh chạy trốn. Mạnh Thu Nhiên đỡ Hoàng Như Vũ đang loạng choạng bước đi: “Đừng nhìn nữa, theo chị!”
Sáu người lảo đảo, bỏ rơi Đinh Văn “bị nhiễm bệnh”.
Triệu Nhân Tài không biết nên đi đâu, nơi này quanh co ngoằn ngoèo, đâu đâu cũng thấy cư dân điên cuồng di chuyển về phía bọn họ.
“Mau, bên đó có nhà hoang!” Lý Dương chỉ về đằng xa. Hôm nay trong lúc tìm kiếm manh mối, anh ta đã phát hiện một căn nhà bị bỏ hoang không ai sống, bọn họ có thể gắng gượng qua đêm ở đó, dù sao có chết họ cũng sẽ không quay về Lương trạch kia!
Sáu người nối đuôi nhau vào nhà, khóa kín cửa sổ.
Đây là một căn nhà trệt thấp bé, gồm hai sân trước sau. Người nhà này đã rời đi rất lâu, trong không khí ngập ngụa bụi bẩn. Nhóm họ bỏ xa đám cư dân kia khoảng hai dãy phố, lúc quẹo vào khúc cua thì họ tiến vào điểm mù của đám người đó, nên đàn quỷ kia sẽ không phát hiện ra bọn họ trốn ở đây.
Lý Dương khóa cửa, đẩy bàn đến chặn cửa.
Trong nhà tối om, không có đèn, ánh nắng chiều chưa tắt hẳn là nguồn sáng duy nhất.
Triệu Nhân Tài sợ tới mức không ngừng run rẩy: “Không phải nói trong trấn không có ai sao, mẹ ơi, con mẹ nó đó là thứ gì thế! Là virus hay zombie vậy! Không đúng không đúng, là cương thi!” Anh ta nhận ra gì đó, bỗng đưa mắt nhìn vết thương trên người Tưởng Anh: “Cô cô cô cô sẽ không…”
“Anh điên à!” Tưởng Anh không kiểm soát nổi âm lượng nữa: “Bỏ lại tôi một mình còn chưa tính, giờ anh còn dám nghi ngờ tôi hả!”
Giang Dật Triều đứng ra hòa giải: “Thôi được rồi, mọi người yên tĩnh chút đi. Thứ này chắc không phải bệnh truyền nhiễm đâu, nếu không thì sao Lương trạch lại không bị gì đúng không?”
Bấy giờ thái độ của Triệu Nhân Tài mới hòa hoãn hơn.
Hoàng Như Vũ run rẩy: “Chúng sẽ không phát hiện chúng ta ở nơi đây chứ!”
Lý Dương nói: “Chúng không thể tìm ra chỗ trốn này của chúng ta đâu. Đừng lên tiếng, giống hôm qua vậy, chúng sẽ không biết chúng ta ở nơi nào! Chúng ta tạm thời đừng nói gì cả, nhất định sẽ không sao!”
Nghe Lý Dương nói thế, mọi người đều yên tâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều trốn trong góc tường, Hoàng Như Vũ trốn sau tủ, những người còn lại tìm chỗ nấp dọc theo tường. Tuy bên ngoài vẫn còn một khoảng sân nhỏ ngăn cách, nhưng để đề phòng lỡ như, lỡ đâu thứ kia có thể bay lên cửa sổ nhìn thấy bọn họ nấp ở đâu thì sao?
Năm phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Đám người đó tụ tập ở cửa sân, gõ cửa rầm rầm.
Người bên ngoài cứ như đã xác định chắc chắn bọn họ ở bên trong, nhất quyết không đi sang hướng khác.
Triệu Nhân Tài mắng một câu xui xẻo, nói nhỏ: “Vừa rồi chúng không phát hiện ra chúng ta ở chỗ này mà! Chuyện gì vậy, chúng có mũi chó hả, sao tìm được tới đây chứ!”
Lý Dương vội bịt miệng anh ta: “Đừng mắng người!”
Người bên ngoài từ gõ cửa biến thành tấn công cửa.
“Ầm ầm ầm!”
Cửa gỗ này đã lâu chưa được tu sửa, chỉ đụng vài lần cửa đã mở ra.
Nghe tiếng bước chân, bên ngoài có ít nhất mười người.
Nhóm người trong nhà bịt miệng bịt mũi, nín thở, không dám phát ra tiếng động.
Mạnh Thu Nhiên hơi ló đầu ra ngoài, từ góc của mình cô có thể vừa vặn nhìn thấy một ô cửa sổ kính. Quả nhiên, người bên ngoài đang nhìn vào qua cửa sổ, khuôn mặt thối rữa của chúng trở nên vô cùng rõ ràng dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, tựa như được nhuộm một lớp sơn đỏ.
“Ở đây… Bọn họ ở đây…”
“Tìm được mấy người rồi, tôi tìm ra mấy người rồi…”
“Quả nhiên họ ở đây…”
Đám cư dân cười nói, chúng gõ nhẹ lên cửa kính, nhìn vào trong căn nhà tối om.
Người trong nhà không dám ra.
Bọn họ bị bao vây rồi sao?
Sao lại bị phát hiện chứ?
Chỉ cần không ra ngoài thì không sao hết!
Hay bọn họ cũng như “Tưởng Anh”, đang “tự lừa” mình?
Cư dân ung dung đứng trước cửa sổ, Mạnh Thu Nhiên nhìn nương theo ánh sáng bên ngoài, cô phát hiện trong mắt đám cư dân tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ. Cô lờ mờ nhớ tới mình từng thấy sinh vật thời xa xưa kỳ quái này trong phim kinh dị, bào tử màu đỏ tràn từ trong hốc mắt của cư dân ra ngoài, nở rộ hoa nơi con ngươi.
Đám cư dân lúc nhúc đợi ở bên ngoài, chúng đứng thẳng bất động như tượng đá, nhìn chòng chọc vào bóng tối phía trước.
Mạnh Thu Nhiên cảm thấy cơ thể lạnh buốt, như thể bị đóng băng, lông tóc dựng đứng. Cô không nhìn trộm nữa, sợ lỡ đâu bị cư dân nhìn thấy thì không còn đường sống.
Giang Dật Triều kéo Mạnh Thu Nhiên đến bên cạnh mình, hỏi nhỏ: “Chị ổn chứ?”
“Ừ.” Mạnh Thu Nhiên gật đầu.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, mọi người không dám thở mạnh. Tưởng Anh co rúc bên cạnh Triệu Nhân Tài. Cả hai trốn dưới cửa sổ, chỉ cần cư dân hơi cúi đầu là có thể thấy được hai bóng người đang tụ lại trong bóng tối.
Tưởng Anh liều mạng che miệng, cô ấy đã sợ đến độ toát mồ hôi lạnh, run rẩy hỏi: “Họ, họ đi chưa?”
“Đừng lên tiếng.” Triệu Nhân Tài hung dữ trừng mắt nhìn cô ấy.
Cư dân không nghe được tiếng xì xào thì thầm trong nhà.
Tiếng đập cửa yếu dần.
Sau đó, không ai gõ cửa nữa.
Ban đêm yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề trong nhà.
Mạnh Thu Nhiên tưởng chúng không tìm ra con mồi nên đã rời đi. Cô hơi nghiêng người, nhìn qua khe cửa.
Dưới ánh trăng, đám cư dân như đám bù nhìn bị cắm tại chỗ, chúng vô cảm đứng đó, không lên tiếng cũng không làm gì. Bươm bướm trong hốc mắt chúng bay ra, lượn vòng quanh trên đỉnh đầu người, tiếng vỗ cánh phành phạch.
Trời hoàn toàn tối đen, ánh trăng bạc bao phủ một màn sương lạnh trên người cư dân, trông chúng chẳng khác nào lũ cương thi chết cóng trong mùa đông.
Chúng đều đưa lưng về phía cửa sổ, đây cũng là lý do tại sao ban nãy Mạnh Thu Nhiên không cảm nhận được ánh mắt theo dõi.
Chúng không hề đi.
Chỉ giả vờ bỏ đi thôi.
Nhưng đưa lưng về phía bọn họ là đang tiến hành nghi thức kỳ quái gì sao?
Mạnh Thu Nhiên đảo mắt.
Âm thanh yếu ớt của Hoàng Như Vũ truyền từ góc cửa đến: “Rốt cuộc chúng đang làm gì vậy? Mau nhìn xem!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe Hoàng Như Vũ nói vậy, Tưởng Anh bèn dựa vào bệ cửa sổ, từ từ ló đầu ra ngoài. Cô ấy yên lặng quan sát đám cư dân bỗng dưng đứng như cọc gỗ kia, kinh ngạc nói: “Đúng là đã xảy ra chuyện gì đó! Trông chúng rất khác thường!”
Sao chúng lại đứng yên như cọc gỗ chứ!
“Ai, ai đang nói chuyện thế!” Hoàng Như Vũ chợt hỏi, giọng cô ấy không lớn nhưng người trong nhà vẫn nghe rõ: “Tôi không hề lên tiếng! Trong số các người ai đang bắt chước giọng tôi!”
Lý Dương và Hoàng Như Vũ trốn đằng sau tủ, hai người họ không nhìn được phía ngoài cửa sổ. Vừa rồi cô ấy nghe thấy giọng nói của mình vang lên mà sợ run, cô ấy cuống quýt đứng dậy từ sau tủ: “Không, không phải tôi! Khi nãy là ai đang nói vậy!”
Âm thanh vừa rồi của “Hoàng Như Vũ” truyền từ cạnh cửa tới! Còn Hoàng Như Vũ thật thì đang trốn ở góc tường!
Là Minh Nữ!
Minh Nữ lại đang bắt chước tiếng người!
Trong một cửa kính khác đang phản chiếu ngoài sân, Lý Dương chợt thấy cư dân đưa lưng về phía họ bỗng nở một nụ cười cứng nhắc, khóe miệng cư dân như bị đóng đinh trên gò má, giống hệt những chú hề trong phim kinh dị Mỹ.
Miệng chúng để lộ hai hàm răng đang va vào nhau lập cập, từng con Minh Nữ bò ra từ trong cổ họng đen kịt!
Chúng không hề mất ý thức, chúng đang chờ nhóm người trong nhà mắc câu!
Chúng vốn không hề nghi ngờ không có người trong nhà.
Chúng vẫn luôn biết!
Thình lình.
Rắc!
Trong không gian tĩnh lặng chợt vang lên tiếng xương gãy lanh lảnh.
Một cư dân bỗng quay đầu 180 độ, cổ phát ra tiếng răng rắc, lúc gã vừa thấy Tưởng Anh đang dựa trên bệ cửa sổ thì cười khằng khặc!
“A a!” Tưởng Anh hoảng sợ thét chói tai.
Âm thanh của cô ấy quá lớn, khiến tất cả cư dân đều quay lại.
Cổ chúng vặn vẹo đến biến dạng, da chúng hơi mỏng, xương trắng đâm xuyên qua da, lòi ra ngoài.
“Các người ở trong đó! Quả nhiên các người ở trong đó hahaha!”
Đám cư dân cười lớn, chạy tới dùng sức đấm vào cửa kính, cửa kính dưới lực công phá mạnh mẽ đã bắt đầu rung chuyển, bây giờ họ trốn cũng chẳng còn ích lợi gì nữa!
Rốt cuộc tại sao bọn chúng lại tin chắc con mồi đang ở ngay trong nhà này?
Mạnh Thu Nhiên thấy bị phát hiện thì không trốn nữa, cô đứng phắt dậy chạy về phía cửa sau. Nhưng bấy giờ cửa sau cũng bị vây kín như nêm cối, chặt chẽ không lối thoát. Bên trong nhà chỉ có bốn bức tường, sáu người chỉ có hai khúc gỗ để phòng thân, Mạnh Thu Nhiên mắng một câu: “Còn làm gì được nữa, đánh ra ngoài thôi! Không ai tới cứu chúng ta đâu!”
Triệu Nhân Tài tức Tưởng Anh đến mức nghiến răng: “Mẹ nó, quả thực cô muốn chết rồi, đáng lẽ phải ném cô ra ngoài đầu tiên!”
“Đừng… Đừng ném tôi! Tôi!” Tưởng Anh sợ hãi lùi về sau.
Hiện giờ cách trốn thoát tốt nhất là tìm một người đánh lạc hướng cư dân, rồi bọn họ sẽ nhân cơ hội chạy thoát! Lý Dương lặng lẽ dừng mắt trên người Tưởng Anh, người phụ nữ này không giúp ích được gì, đã vậy còn phá hết công sức lẩn trốn của mọi người, họ có thể trói Tưởng Anh rồi ném ra ngoài để thu hút chú ý.
Tưởng Anh hốt hoảng tiếp tục lùi về sau: “Không, đừng giết tôi! Tôi không cố ý, xin các người tha cho tôi!”
Trong nhà hoàn toàn rối loạn.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên dừng lại.
Mặc dù ánh mắt của cư dân vẫn dán chặt vào con mồi, nhưng rõ ràng cơ thể chúng không nghe lời. Đầu chúng bị khống chế quay ngược chiều kim đồng hồ về phía trước, cánh tay gõ vào cửa sổ cũng mất hết sức rồi buông thõng như những con rối bị đứt dây.
“Các người đừng trốn, dù trốn ở đâu thì họ cũng sẽ tìm được các người thôi.”
Lương Cung Chính bước từ ngoài sân vào, ông ta đứng trước cửa nói: “Có tôi ở đây, bọn họ sẽ không làm hại các người đâu. Tôi đã dặn các người rồi, trước khi mặt trời lặn phải trở về Lương trạch mà các người không chịu nghe. Trước đó cũng có người hiểu lầm tôi, nhất quyết không chịu tin tôi, sau đó anh ta đã bị đám người này xé thành từng mảnh.”
Mọi người nghi ngờ.
Sao ông ta lại đến đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT