“Cặp song sinh chỉ về phía sau, bảo em rằng thứ mà em đang tìm nằm ở điểm cuối cùng.”
“Sau đó, không biết tại sao em lại ở đây nữa.”
Hoàng Như Vũ xoa xoa thái dương, ho dữ dội.
Mạnh Thu Nhiên nhìn cô ấy, lờ mờ thấy tròng trắng của Hoàng Như Vũ hơi bầm tím, cứ như mạch máu bị vỡ. Cô sờ sờ trán Hoàng Như Vũ, chậm rãi hỏi: “Bây giờ em còn khó chịu không?”
“Em chỉ thấy hơi đắng thôi.” Hoàng Như Vũ ủ rũ trả lời.
Mạnh Thu Nhiên đỡ cô ấy ngồi thẳng dậy: “Em ngồi đây chờ bọn chị, bọn chị đi tới trước xem nhé?”
“Không, không, em có thể đứng lên! Đừng bỏ em mà!” Hoàng Như Vũ cuống quýt muốn đứng lên.
Mạnh Thu Nhiên dịu dàng nói: “Bọn chị không có ý này, nếu em vẫn đủ sức thì dĩ nhiên có thể đi theo.”
“Dạ.” Hoàng Như Vũ gật đầu như làm sai chuyện gì đó.
Mạnh Thu Nhiên và Hoàng Như Vũ sóng vai nhau đi, Giang Dật Triều dò đường đằng trước.
Thực ra, có một việc Mạnh Thu Nhiên vẫn chưa rõ, ba người đồng thời vào động cây, nhưng cô và Giang Dật Triều không gặp chuyện gì, vậy sao Hoàng Như Vũ lại trúng tà?
Trong nhiệm vụ đều tồn tại quy luật nhất định, có căn cứ và giải thích. Cũng giống việc tuy trong thế giới Thần Ẩn có ma quỷ, nhưng bọn chúng vẫn tuân theo logic và thiết lập hành động riêng, sẽ không vô duyên vô cớ tấn công người.
Ví dụ như quỷ không thích màu đỏ, mà bạn mặc đồ đỏ nên nó mới nhắm vào bạn.
Nếu vậy, rốt cuộc Hoàng Như Vũ đã trêu chọc đến quỷ từ lúc nào?
Mạnh Thu Nhiên suy nghĩ một hồi, đột nhiên ý thức được một vấn đề. Sau khi vào động, Hoàng Như Vũ nói miệng hơi chát, có phải lúc đó cô ấy đã vô tình ăn phải một con bướm, hoặc phấn bướm khuếch tán tràn ngập trong không khí, dính vào mắt rồi xâm nhập lên não bộ của cô ấy…
“Chị!” Giang Dật Triều bỗng dừng bước.
Phía trước là một khúc cua.
Họ thấp thoáng thấy hai đứa bé đứng trong bóng tối, lộ ra một góc váy lụa đỏ, đôi giày thêu nhỏ ẩn trong bóng tối.
Thình lình, hình như hai đứa bé nhận ra có ai đó đang nhìn mình, một đôi giày thêu khẽ dịch chuyển, rụt vào trong góc khuất tầm mắt.
Mặc dù ánh lửa vẫn thắp sáng phản chiếu trên vách tường, nhưng bên trong hang động ngày càng lạnh lẽo.
Giang Dật Triều không dám hít thở, sợ kinh động tới nữ quỷ sau tường. Anh ta quay đầu nhìn Mạnh Thu Nhiên, phát hiện mắt cô gái đỏ tươi, đầy tơ máu, như bị dính bão cát.
Anh ta còn chưa kịp nói gì, Mạnh Thu Nhiên đã lên tiếng: “Mắt cậu đỏ vậy.”
Giọng cô không lớn.
Như thể cũng đang nhắc nhở thứ sau bức tường, có người tới, muốn hiện hình nói chuyện thì mau lên.
Mắt ba người đều đỏ bừng.
Họ đứng bất động tại chỗ.
Giang Dật Triều hơi lo lắng.
Mạnh Thu Nhiên nói: “Có lẽ do bụi của đám xác bướm trong cơn lốc vừa rồi bay vào mắt chúng ta, không sao đâu. Nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải chúng ta vẫn còn Lương Cung Chính sao?”
“Cũng đúng.” Giang Dật Triều quên mất còn có một tên quỷ bệnh lao được xưng là bác sĩ.
Thấy sau tường không có động tĩnh gì, Mạnh Thu Nhiên bảo: “Đi thôi.”
Giang Dật Triều chậm rãi bước tới trước, ai ngờ vừa mới qua chỗ rẽ, bóng dáng của cặp song sinh lại biến mất. Nhưng khi khóe mắt bọn họ nhìn về sau, hai đôi giày thêu lại xuất hiện ở góc khuất phía sau! Đôi chị em song sinh tay trong tay, mặt tái nhợt, vô cảm, nhưng mắt vẫn nhìn bọn họ chằm chặp, trông vừa u ám vừa đáng sợ.
Như hình với bóng.
Nhưng khi Mạnh Thu Nhiên ngang nhiên quay đầu lại thì…
Không thấy đâu nữa.
“Làm sao đây?” Giang Dật Triều ngoảnh lại.
Khi anh ta quay đầu lại, ánh mắt thoáng nhìn bóng tối phía trước, anh ta phát hiện trước mặt cũng xuất hiện váy đỏ!
Cặp song sinh ở khắp mọi nơi.
Đi theo bọn họ.
“Hình như các cô ấy bám theo chúng ta!” Giọng Giang Dật Triều hơi run.
“Đi mau.”
Giang Dật Triều bước nhanh hơn.
Thế nhưng, dù bọn họ đã dốc hết sức chạy trốn, đôi song sinh vẫn lặng lẽ đứng đợi họ ở ngã rẽ hoặc khúc cua phía trước.
Chúng nó như muốn nói, các người chạy không thoát đâu!
“Mẹ nó, cái quỷ gì vậy!” Giang Dật Triều tức giận mắng: “Các người muốn ra thì ra đi, đừng đứng trong này rồi dọa người!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong hang động chỉ có tiếng hét giận dữ của Giang Dật Triều.
Nhưng ngay sau đó.
Ở một chỗ khác của hang động phát ra âm thanh phù phù vang vọng.
Giọng trẻ con trong trẻo bắt chước Giang Dật Triều.
“Các người muốn ra thì ra đi, đừng đứng trong này rồi dọa người!”
“Các người muốn ra thì ra đi, đừng đứng trong này rồi dọa người!”
“Các người muốn ra thì ra đi, đừng đứng trong này rồi dọa người!”
Giang Dật Triều sợ đến nỗi sởn cả da gà, không chỉ anh ta mà tâm trí Mạnh Thu Nhiên cũng thoáng trống rỗng. Cô chưa từng gặp phải cảnh tượng kinh khủng như vậy.
Trong ngoài, trước sau, văng vẳng tiếng cười không chút kiêng dè.
Tiếng cười nhạo đâm vào màng nhĩ của bọn họ, cứ như chúng đang đẻ trứng sinh trùng tạo ra vô số Minh Nữ trong lỗ tai ba người!
Mạnh Thu Nhiên vỗ lưng Giang Dật Triều: “Không sao, đừng lo lắng, chỉ hù dọa người khác thôi.”
Nếu gặp chuyện bất trắc, cả ba đã biến thành thi thể hết rồi.
Giang Dật Triều như được uống thuốc an thần, lặng lẽ gật đầu.
“Giờ làm sao đây?” Giang Dật Triều hỏi.
Mạnh Thu Nhiên nhìn Hoàng Như Vũ: “Không phải nói thứ chúng ta muốn tìm ở phía trước sao? Đi xem thử thế nào chứ làm gì nữa? Bây giờ chúng ta vẫn còn sống, tức là không có chuyện gì lớn cả.”
Lúc này, Hoàng Như Vũ nghe thấy hai người thì thầm với nhau, nghi ngờ hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Giang Dật Triều:?
Mạnh Thu Nhiên:?
Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Em không nhìn thấy? Cũng không nghe thấy à?”
Cô phát hiện, đôi mắt Hoàng Như Vũ còn đỏ bừng lúc mới tỉnh lại bây giờ đã trở nên trong suốt, không có gì kỳ lạ.
“Đúng vậy, hai người đang sợ gì thế? Hay… em đi đằng trước nhé?” Tuy Hoàng Như Vũ cũng lo lắng nhưng cô ấy vẫn muốn quan tâm đồng đội của mình.
Mạnh Thu Nhiên đặt hai tay lên vai Hoàng Như Vũ, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới: “Ngoại trừ lúc đầu em nhìn thấy chị em song sinh ra, em còn thấy họ lúc nào nữa không?”
“Không có.” Hoàng Như Vũ đáp.
Mạnh Thu Nhiên dụi mắt, chợt móc từ khóe mắt ra một mảnh cánh bướm bé chừng nửa móng ngón út. Dường như cô biết tại sao mình và Giang Dật Triều lại gặp ảo giác rồi, ắt hẳn do họ đã dính phải một phần cánh bướm.
Cô thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, quả nhiên móc ra thêm một mảnh cánh bướm khác.
“Cậu qua đây, kiểm tra trong ngoài một lượt đi.” Mạnh Thu Nhiên nói.
Trong vòng một phút đồng hồ, hai người đã kiểm tra mí mắt, lỗ tai của nhau, cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ.
Quả nhiên, không thấy cặp song sinh nữa.
“Nói cách khác, bươm bướm có liên quan đến ảo giác quỷ hồn.” Mạnh Thu Nhiên suy đoán: “Ban nãy Hoàng Như Vũ cũng vô tình hút phải bươm bướm trong bóng tối nên mới nhìn thấy đôi song sinh nữ.”
“Cánh bướm thì sao?” Giang Dật Triều hỏi.
Mạnh Thu Nhiên hỏi ngược lại: “Trông tôi giống ‘Một trăm câu hỏi vì sao’ lắm à? Nếu tôi biết nhiều vậy thì bây giờ còn đứng đây nhiều lời với cậu làm gì? Tôi đã sớm dẫn Lan Lan đi ăn sườn heo nướng rồi, con bé nói với tôi muốn ăn BBQ heo nướng, khoai tây nghiền và salad bắp ngọt! Thế nên cậu có thể xông xáo lên được không? Tôi không muốn đến lúc không trở về được Lan Lan lại gọi người khác là mẹ đâu! Con bé vẫn chưa nhận thức đầy đủ về cuộc sống, sau này con bé sẽ bị đàn ông gạt mất!”
Giang Dật Triều như nghe phải chuyện ma, Lan Lan đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể bị gã đàn ông nào đó lừa đâu!
“Chị nói đúng lắm, tôi cảm thấy thằng nhóc nhà dì Cố kia không ổn, trông ngốc nghếch thế nào ấy. Chúng ta nên về sớm thôi, nếu không Lan Lan sẽ bị người ta gạt đi mất thật đó!” Giang Dật Triều lấy hết can đảm tiến về phía trước.
Nhớ tới vẻ mặt cười gượng của Mạnh Lan khi chụp ảnh, anh ta bất lực thở dài.
Đúng là nên mau chóng rời khỏi chỗ này!
Nhanh lên!
Hành lang ngày càng rộng, họ từ từ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, chắc hẳn đằng trước có lối ra.
Tiếp tục đi thêm một phút đồng hồ nữa, phía trước bắt đầu xuất hiện xương người rải rác.
Xương cốt của người trưởng thành, quần áo bị xé nát nằm một bên, trông như lúc còn sống đã phải chịu tra tấn dã man. Giang Dật Triều cầm một khúc xương lên, nhìn vết thương phía trên, chợt nhíu mày: “Không phải nói nơi này không ăn thịt người sao? Sao tôi cứ cảm thấy đây là vết cắn vậy? Tuy xương người cứng cáp, nhưng rõ ràng đã có dấu răng! Không biết do động vật hay do người!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Mạnh Thu Nhiên rất khó coi.
Hiện tại độ khó của nhiệm vụ đã tăng thêm một phần, bươm bướm và ăn thịt người.
Tại sao phải ăn thịt người?
Hoàng Như Vũ len lén nhìn khúc xương, bỗng lên tiếng: “Một sống một chết, thiên hạ thái bình, trăm năm thành tiên.”
“Em nói gì vậy?”
Hoàng Như Vũ lặp lại lần nữa: “Sao thế?”
“Em bị bám vào người à?” Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Em biết mình mới nói gì không?”
Hoàng Như Vũ gật đầu: “Biết, hình như em nghe thấy có người nói bên tai em, thế nên em đọc ra.” Đáng lẽ cô ấy phải sợ hãi, nhưng khoảnh khắc nghe thấy âm thanh kia, tất cả mọi bất an trong lòng cô ấy đều biến mất. Cô ấy ngoan ngoãn nhắc lại lời mà giọng nói kia thì thầm bên tai: “Cô ấy bảo sẽ để chúng ta rời khỏi đây…”
“Rời khỏi đây?”
“Cô ấy bảo… A a a a a a a!” Đột ngột, Hoàng Như Vũ không chịu nổi, bịt tai ngồi xổm xuống, sụp đổ hét lớn: “Cô ấy đang gào, đang gào bên tai em á á!”
n thanh bên tai Hoàng Như Vũ tựa như xé nát ruột gan.
“Đi mau!”
“Đừng trở về!”
“Đau quá a a a! Đau quá!”
Bé gái thét chói tai.
Hoàng Như Vũ co rúc trên mặt đất, khắp người ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô ấy thở hổn hển, hai mắt vô hồn.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi!”
“Em ổn không?”
“Nhìn chị này, đừng ngất!”
Sau một hồi im lặng, rốt cuộc tiếng thét chói tai cũng chấm dứt.
Cô ấy dựa vào tường, mí mắt nặng trĩu, đầu óc ong ong đau nhức: “Không phải song sinh, em không biết là ai… Em cảm thấy hình như chúng ta tới rất gần chân tướng rồi…”
“Bây giờ thì sao? Cô ấy vẫn đang nói chuyện à?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.
“Không… Không cần làm phiền hai người đâu…” Sắc mặt Hoàng Như Vũ trắng bệch: “Em cũng không biết tại sao lại như vậy, em xin lỗi…”
“Em cần nghỉ ngơi.”
Chuyện xảy ra trong hang động này còn quỷ dị hơn ở Lương trạch, Mạnh Thu Nhiên không dám thở mạnh. Cô cầm gậy gỗ dò đường về phía trước, cuối cùng đến một bức tường đá có hoa văn màu đỏ. Trên tường đá vẫn vẽ vật tổ (*) về cặp song sinh nắm tay nhau, sơn đỏ như máu trong cơ thể chảy ra. Bên phải bức tường có một cánh cửa nhỏ, không quá bắt mắt.
(*) Đồ đằng (图腾): “totem” trong tiếng Anh và “vật tổ” trong tiếng Việt. Totem là động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình, họ tin những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt. Nói dễ hiểu hơn, đó là vật mà người xưa xem như gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình. ("Từ điển tiếng Việt" của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc).
Tuy nhiên, khi bọn họ tới gần bức tường, trong hang động yên tĩnh lại bắt đầu vang lên vô số âm thanh kỳ quái.
Theo tiếng hạt sương nhỏ giọt tí tách, từng tiếng va chạm “keng keng” cũng vô cùng rõ ràng.
“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Đằng sau bức tường là thứ gì?
Có người sao?
Sao lại phát ra âm thanh?
Mạnh Thu Nhiên cắn môi dưới, dẫn đường bước tới cửa nhỏ cạnh tường, âm thanh này vọng đến từ sau cửa.
“Để tôi.” Giang Dật Triều đẩy cửa ra.
Nhưng phía sau cửa lại không có quỷ quái đáng sợ.
Trước mắt họ là một đài cao có thể quan sát mọi thứ, ngọn lửa thiêu đốt thắp sáng cả không gian, thậm chí nhiệt độ cũng cao hơn hẳn vừa rồi, khiến ai nấy đều cảm thấy ấm áp và thoải mái.
Giữa đài dựng thẳng một khung sắt hình chữ “冂” cao chừng hai mét. Trên lan can sắt buộc dây thừng, một đầu dây cột vào cây đinh to như cánh tay con nít.
Không có gió nhưng đinh vẫn gõ vào lan can sắt.
“Cái quái gì vậy?” Mạnh Thu Nhiên bước tới.
Ở đây rõ ràng đang dựng một tế đàn, trên vách tường còn khắc nhiều văn tự khó hiểu.
Cô gỡ đinh sắt ra khỏi sợi dây, đinh sắt vừa to vừa nhọn, còn cán lại rỗng.
Giống hệt ống hút.
Đưa vào cơ thể con người, để giải phóng thứ gì đó bên trong…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT