Mạnh Lan mượn sức mạnh tâm ma của Quý ngài Mỉm cười để xây dựng thế giới, trong kế hoạch ban đầu của cô, thế giới này sẽ gồm nhiều tầng. Tâm ma của cô tất nhiên là Bạch Thanh Thủy chết dưới tay mình, nhưng đây là Rashomon (*), nếu Bạch Thanh Thủy thật sự chết trong tay cô thì cô sẽ chết trong tay Quý ngài Mỉm cười.
(*) Rashomon: đã chú thích ở chương 84.
Dù thế nào đi chăng nữa, kẻ chiến thắng cuối cùng vẫn luôn là sức mạnh cội nguồn của U Minh.
“Đừng suy nghĩ nữa.” Mạnh Lan nói: “Chúng ta mau tranh thủ thời gian, Bạch Thanh Thủy sẽ phát hiện nhanh thôi. May sao ông ta chỉ khống chế linh hồn chứ không phải cơ thể, hơn nữa ông ta cũng không quan tâm đến Ninh Lịch mấy, chúng ta vẫn còn thì giờ diễn kịch trước mặt ông ta.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt đỏ bừng, như thể gặp phải kích thích rất lớn.
Mạnh Lan vỗ nhẹ vào mắt, nước mắt không ngừng chảy ra, cộng thêm quầng thâm mắt và khuôn mặt tiều tụy vì thiếu ngủ, trông cô cứ như sẽ ngất đi ngay giây tiếp theo.
Cô tìm một chiếc xe lăn, bảo Giang Sách Lãng ngồi lên: “Đi thôi, câu chuyện bắt đầu rồi, mời diễn viên vào vị trí nào.”
*
Bạch Thanh Thủy ngắm nhìn cảnh thị trấn bị sương mù vờn quanh, ông ta nhàn nhã châm một điếu thuốc. Bên cạnh không còn Ninh Lịch hay vâng dạ, ông ta bỗng dưng cảm thấy không quen.
Có điều, ông ta càng tò mò hoạt động tâm lý của Mạnh Lan hơn, bây giờ ắt hẳn cô đã bắt đầu khóc nhè như một bé gái rồi nhỉ?
Mạnh Lan.
Lần đầu nghe cái tên này, ông ta đã thấy hơi quen tai, chợt nhớ đến rất lâu trước kia mình từng thấy nó trong tư liệu về Mạnh Thu Nhiên. Ông ta bèn đưa Mạnh Lan vào danh sách quan sát, sai Trì Lân tới điều tra. Không ngờ, Mạnh Lan nhận ra Trì Lân trong nhiệm vụ, thậm chí còn giết gã chẳng hề nương tay.
Nếu không phải ông ta luôn khống chế con rối linh hồn của Trì Lân, thì sẽ không biết được nhiều thông tin như vậy.
Trì Lân căm phẫn nói chẳng qua bản thân gã chỉ bất cẩn mà thôi, lần sau sẽ không phạm sai lầm tương tự. Nhưng vào lần tiếp theo hai người đụng độ, gã vẫn bỏ mạng dưới tay Mạnh Lan.
Dường như Mạnh Lan có thể đoán chính xác từng đường đi nước bước của Trì Lân.
Tuy nhiên, hiện tại đối thủ của Mạnh Lan là ông ta.
Ông ta sẽ tấn công cô, khiến cô tan rã từng chút một rồi nhìn cô sụp đổ!
Khiến cô chỉ còn cách dựa vào ông ta.
Bên cạnh Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn, ông ta cũng điều khiển Bách Liễn giết chết Giang Dật Triều. Hai người kia đứng đầu Hiệp hội 75, liên tục đối địch với ông ta và sát hại nhiều thành viên cấp thấp của Song Môn Giáo, còn trâng tráo vẽ biểu tượng của Hiệp hội 75 ở hiện trường phạm tội.
Gì mà dùng khoa học giải thích thần học, không thứ gì có thể giải thích thần thánh vĩ đại hết!
Thần thánh là vinh quang chiếu rọi, không thể dùng tư duy và logic để giải thích!
Bạch Thanh Thủy đứng trước cửa sổ, thấy một hình bóng cách đó không xa đang bước tới gần. Hai mắt cô đờ đẫn, nhìn quanh bốn phía, loáng thoáng còn nghe được tiếng nức nở của cô.
Cô tàn tạ suy sụp, bờ vai run rẩy, bước chân chậm chạp.
Toàn bộ phần lưng Mạnh Lan đẫm máu, Giang Sách Lãng hấp hối ngồi trên chiếc xe lăn cô đẩy.
Bạch Thanh Thủy cụp mắt, đoán chừng Ninh Lịch không giết được Giang Sách Lãng, có lẽ gã đã bị phản đòn rồi mất mạng, hoặc bị Giang Sách Lãng đánh trọng thương. Có điều, ông ta vẫn muốn xem thử hai người trước mặt này có thể gây ra chuyện gì.
Ông ta ngoắc ngoắc ngón tay, tứ chi Mạnh Lan lập tức bị khống chế, cô cảm nhận được tâm trí mình thình lình trở nên trống rỗng, khắp người như bị dòng điện quét qua.
Mạnh Lan:?
Tình hình thế này không giống với tưởng tượng của cô lắm, ban đầu cô đoán tâm ma của Bạch Thanh Thủy sẽ là: Giết chết tất cả mọi người ngoại trừ mình và Mạnh Thu Nhiên, nhưng hiện tại sự việc diễn ra hình như khang khác.
Không đúng, không đúng, Bạch Thanh Thủy không muốn giết bọn họ, vậy ông ta muốn làm gì?
Tại sao lại đột ngột khống chế mình, muốn thấy cô tự tay giết Giang Sách Lãng chăng?
Không, thứ ông ta muốn không phải cái chết.
Mạnh Lan cúi đầu, nước sông Minh đen kịt đặc sệt tràn ra từ tai, mắt, mũi cô, nhỏ xuống người Giang Sách Lãng. Đầu cô nhanh chóng hoạt động, sửa đổi quy luật của thế giới ban đầu, cô phải lập tức tạo ra một thế giới phù hợp với mong muốn của Bạch Thanh Thủy.
Bạch Thanh Thủy không hề thấy được, Quý ngài Mỉm cười trong trang phục tươm tất đang đứng cạnh Mạnh Lan.
Quý ngài Mỉm cười ghé vào tai Mạnh Lan, thì thầm thăm dò: “Linh hồn của cô sẽ nhanh chóng thuộc về tôi, cẩn thận nhé cô gái. Cô sẽ tiến vào tâm ma của mình, chứ không phải khiến người khác tiến vào thế giới của cô đâu.”
Đây là hai khái niệm khác nhau, tâm ma có thể thay đổi thế giới vỏ - ruột.
Tâm ma cũng có thể tạo ra ảo giác, chẳng hạn như việc Ninh Lịch phóng hỏa.
Một loại là thay đổi thế giới bằng chấp niệm mãnh liệt như Bạch Thư Vũ.
Một loại là đắm chìm trong tâm ma của mình, đến tận khi bị nó nuốt chửng.
Khi nắm giữ tâm ma của người khác, chúng ta có thể lợi dụng ngược, nhưng đồng thời cũng sẽ tăng tâm ma của bản thân.
“Không sao.” Mạnh Lan nói.
Cô không sợ.
Cô sở hữu đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ mà.
Mạnh Lan thay đổi tuyến đường, đẩy Giang Sách Lãng về phía trước, dừng trước hồ nước sông Minh.
Cô mân mê cơ thể lạnh băng của Giang Sách Lãng, dùng nước đen rửa sạch vết thương cho anh, miệng lẩm bẩm: “Nếu Bạch Thanh Thủy có thể hồi sinh Trì Lân, vậy em cũng có thể hồi sinh anh.” Cô kéo thân thể Giang Sách Lãng vào nước sông Minh, mãi tới khi nước đen chậm rãi dâng lên vòng eo cô, bả vai cô.
“Lan Lan!” Mạnh Thu Nhiên chưa gặp suốt một ngày bất chợt xuất hiện: “Con lên đây ngay!”
“Mẹ!” Mạnh Lan quay đầu lại, sắc mặt khó nén bi thương: “Tại sao anh ấy lại chết chứ, anh ấy bảo anh ấy sẽ không chết mà. Con sẽ giúp anh ấy sống lại, anh ấy đã nói sẽ chăm sóc con cả đời!”
Giang Sách Lãng - người đang giả chết: Em còn lời thoại nào khác không?
“Con lên bờ trước đã, nếu hấp thụ quá nhiều nước sông Minh thì con sẽ chết đấy!” Mạnh Thu Nhiên liều mạng xông đến, thoạt nhìn bà cũng vô cùng nhếch nhác.
Thế nhưng, tay bà đã bị một cánh tay rắn chắc khác giữ lấy.
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của bà, Bạch Thanh Thủy vẫn chưa thấy đủ: “Đã lâu không gặp, Thu Nhiên. Anh vẫn thích em của bây giờ hơn. Nếu lúc ấy em không rời khỏi anh thì tốt biết mấy, một nhà ba người chúng ta có thể sống những tháng ngày vui vẻ. Không phải em thích biệt thự ven biển sao? Anh đã mua một hòn đảo nhỏ, xây một căn nhà gỗ nhỏ để em ở vào kỳ nghỉ rồi. Em thích thời tiết ẩm ướt của phương Nam, anh đã mua bất động sản ở phương Nam. Anh còn tưởng mình đã bức tử em, không thể gặp lại em được nữa.”
Mạnh Thu Nhiên vùng vẫy, hoàn toàn không muốn nhiều lời với Bạch Thanh Thủy, bà hét lớn về phía Mạnh Lan: “Lan Lan, con quay về đi! Chắc chắn vẫn còn cách mà!”
Mạnh Lan như thể đã chìm trong tâm ma của mình, cô ngẩn ngơ ôm thi thể của Giang Sách Lãng, không chịu buông tay.
“Mẹ, con thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ tồi tệ tới mức này.” Mạnh Lan gục đầu: “Mẹ nói nước sông Minh có thể hồi sinh người chết, vậy mẹ chỉ con làm sao để hồi sinh anh ấy được không? Cần có những gì? Lần trước anh ấy liều chết cứu con, con thiếu anh ấy một mạng.”
“Lan Lan! Đừng đi nữa!” Trước mặt Mạnh Thu Nhiên, nước hồ sắp dâng qua bả vai Mạnh Lan!
Bà nhìn đứa con gái mà mình không thể kéo về, quay đầu trừng trừng nhìn Bạch Thanh Thủy, ánh mắt đó tựa như vợ chồng cãi nhau, hai người vẫn chưa đường ai nấy đi, bà chỉ trích Bạch Thanh Thủy: “Tôi nói cho ông biết, nếu Mạnh Lan có mệnh hệ gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông!”
Bạch Thanh Thủy bảo: “Con bé không chết chìm được đâu.”
Ông ta lờ mờ cảm thấy tình hình trước mắt hơi bất thường, ông ta chưa từng nhìn thấy Mạnh Lan tiều tụy thế này, trái lại có một cảm giác không ổn.
“Con bé sẽ chết mất, tâm ma của nó xuất hiện rồi! Ông không thấy nó đang nói chuyện với Giang Sách Lãng sao! Tôi biết ông không ưa gì con bé, nhưng trong người nó đang chảy dòng máu của ông đấy! Ông không muốn cứu con bé ư?” Mạnh Thu Nhiên sụp đổ, bà đẩy Bạch Thanh Thủy ra, lao tới chỗ nước sông Minh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan tiến từng bước đến gần phần trung tâm hồ, nước sông Minh chui vào lỗ chân lông của cô, làm máu đổi màu.
Bạch Thanh Thủy bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không phải vì điều gì khác, mà chính vì câu nói kia của Mạnh Thu Nhiên.
Trong người nó đang chảy dòng máu của ông.
Trời mới biết ông ta muốn Mạnh Lan trở về bên cạnh mình tới nhường nào. Ông ta nhận rất nhiều con nuôi, thế nhưng, chẳng một ai sánh bằng con ruột.
Mạnh Lan kế thừa sự ưu tú và xuất sắc của ông ta, khiến ông ta muốn tự tay nuôi dạy con bé.
Bạch Thanh Thủy giật giật ngón tay, Mạnh Lan trong hồ nước bỗng nhiên dừng bước, tay chân cô bị kéo lại, cơ thể cô nhanh chóng lùi về sau.
Bạch Thanh Thủy khống chế, nhưng ông ta vẫn giữ lại ý thức, ông ta muốn thưởng thức cảnh Mạnh Lan đau xé ruột gan khi bị ép phải vứt bỏ Giang Sách Lãng dưới bàn tay điều khiển của ông ta.
Nhưng giờ phút này, ông ta hơi xót xa. Ông ta bỗng nhớ đến buổi tiệc ở Ritz-Carlton, ông ta nhìn thấy Mạnh Lan giả dạng thành người phục vụ, cô cười tủm tỉm nói bản thân đang vừa học vừa làm, khí chất thanh xuân rạng rỡ đó khác một trời một vực với bộ dạng gầy gò xơ xác hiện tại.
Mạnh Lan không thể kiểm soát cơ thể, cô bị bắt đến bên cạnh Bạch Thanh Thủy, ánh mắt cô đầy đau đớn xen lẫn căm hận.
“Tại sao ông không giết tôi?” Mạnh Lan nói khẽ, cô phải hứng chịu nỗi kích thích cực kỳ lớn, biểu cảm trở nên vặn vẹo.
Thình lình, cô gào rống hét to: “Ông đã có thể giết tôi! Không cần phải tra tấn tôi như vậy! Ông nhất thiết phải làm vậy hả, Bạch Thanh Thủy?”
“Lan Lan.” Mạnh Thu Nhiên nhíu chặt mày, dường như bà không muốn cô chọc giận người đàn ông kia vào giờ phút này.
“Bạch Thanh Thủy! Năm đó ông muốn giết mẹ tôi, bây giờ lại muốn giết tôi! Ông nhiều con như thế, sao không tìm chúng nó mà đày đọa đi, sao phải một hai đến tìm tôi gây chuyện chứ! Đời này của tôi đã đủ khó khăn rồi… đã khó khăn lắm rồi! Tôi là con trong gia đình đơn thân, không bạn không bè, phải ăn nhờ ở đậu! Nhiều năm như vậy, người có thể trò chuyện với tôi chỉ có Hạ Vãn Vãn, Giang Sách Lãng và Cố Diệp! Chỉ mỗi bọn họ thôi! Nhưng ông lại giết bọn họ, ông không chừa cho tôi một con đường sống nào cả!”
“Tôi không phải Trì Lân, không phải Ninh Lịch! Tôi không phải con rối của ông!”
“Tôi thà chết chứ không ở với ông hay để ông điều khiển đâu!”
Giọng Mạnh Lan khàn khàn, khắp người cô ướt đẫm, run rẩy trong gió.
“Bạch Thanh Thủy, rốt cuộc ông muốn thế nào? Ông đã giết tôi hai lần, đến cả con gái mình ông cũng không tha!” Mạnh Thu Nhiên nói: “Chết hết đi, chẳng ai cần phải sống nữa!”
Bạch Thanh Thủy nhìn chằm chặp vào mắt Mạnh Lan, bỗng nhiên hỏi: “Nếu bọn họ còn sống, con đồng ý đi theo bố không?”
“Ông nói gì?”
“Bố có thể giúp con hồi sinh Giang Sách Lãng, bố cũng có thể ngừng khống chế Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp, nhưng bố muốn con ở bên cạnh bố mãi mãi. Chúng ta sẽ chung sống như một gia đình bình thường.” Bạch Thanh Thủy dùng ngón cái lau máu và nước mắt của Mạnh Lan.
Tiếng kêu gào của con gái là một biểu hiện cho việc đầu hàng, bởi vì chỉ có kẻ yếu mới kêu gào!
“Sau đó thì sao? Ông có thể bù đắp được gì?” Mạnh Lan kích động chất vấn: “Lúc ở trường học tôi bị cô lập, bị xua đuổi, một mình tôi chịu đựng nhiều năm như vậy, ông đòi trở thành bố tôi là được ư? Ông đã làm những gì, trong lòng ông không rõ sao, ông không biết thật sao?”
Cổ họng cô bỏng rát, ngón tay cô dùng sức chọc vào ngực Bạch Thanh Thủy.
Mạnh Thu Nhiên vẫn luôn im lặng, bấy giờ mới chậm rãi lên tiếng: “Lan Lan, có lẽ đây là cách tốt nhất đối với tất cả chúng ta.”
“Mẹ!”
“Dĩ nhiên, dù bố con liên tục lợi dụng mẹ, nhưng ông ta cũng đối xử với mẹ rất tốt. Chẳng qua ông ta cảm thấy không kiểm soát được mẹ, nên mới muốn biến mẹ thành con rối, giữ lại bên người vĩnh viễn, đúng không?”
Mạnh Thu Nhiên nhìn Bạch Thanh Thủy: “Ông vẫn luôn có tình cảm với tôi, đúng không?”
Bạch Thanh Thủy không đáp.
Mạnh Thu Nhiên cụp mắt.
Mạnh Thu Nhiên vươn tay ôm eo Bạch Thanh Thủy: “Nhiều năm như thế, tôi cũng mệt mỏi rồi, mình về nhà thôi.”
Mạnh Lan đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nghẹn ngào.
Đôi mắt cô dần hiện lên niềm khao khát về gia đình của một đứa trẻ thiếu tình thương, nhưng qua hồi lâu cô vẫn không chịu tiến thêm một bước. Đến tận khi Bạch Thanh Thủy duỗi tay ra: “Qua đây, bố sẽ không rời bỏ con, bố sẽ chăm sóc con thật tốt, đời này kiếp này con sẽ mãi là con gái của bố.”
Mạnh Lan không bị khống chế, cô chủ động tiến lên một bước, nhào vào vòng tay ông ta.
“Bố, kết thúc đi.”
Mạnh Lan nhẹ giọng nói.
Bạch Thanh Thủy chưa bao giờ thỏa mãn đến thế, ông ta là một kẻ sở hữu ham muốn khống chế cực mạnh, thích theo dõi nhất cử nhất động của người khác. Ông ta từng thử Trì Lân và Ninh Lịch vô số lần, để họ hoàn thành nhiệm vụ, để họ bị thương và thất bại, khiến họ tự ti rồi lại được ông ta động viên.
Ông ta mê mẩn cảm giác khống chế người khác từ tâm hồn tới thân thể như thế này!
Cuối cùng, cuối cùng thì Mạnh Thu Nhiên trốn chạy và Mạnh Lan cũng quay về vòng tay mình. Ông ta đã nắm thóp nơi yếu ớt nhất của hai người.
Từ giờ trở đi, hai người sẽ không rời khỏi mình nữa!
Nỗi khát vọng bấy lâu nay, rốt cuộc cũng thành sự thật.
Ông ta không muốn hai người chết, ông ta muốn cả hai phải phục tùng phải kính trọng ông ta.
“Thu Nhiên, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”
Bạch Thanh Thủy chạm vào người mà ông ta tha thiết ao ước, đắm chìm trong niềm vui khi tìm về thứ đã mất, cho tới khi ông ta phát hiện trán mình bắt đầu chảy ra mồ hôi li ti màu đen.
Sau đó, cơ thể ông ta bắt đầu bốc khói.
Quần áo bị nước sông Minh nhuộm đen.
Ào.
Chân ông ta không còn nữa.
Ào.
Cánh tay biến thành nước.
“Con!” Bạch Thanh Thủy ý thức được điều gì, chỉ tay vào Mạnh Lan, không thốt nên lời.
Mạnh Lan lẫn Mạnh Thu Nhiên trong lòng đều biến mất, mắt ông ta lóe lên, phát hiện họ đứng cách đó không xa, bên cạnh cả hai còn có Giang Sách Lãng và Giang Dật Triều.
Mạnh Lan lấy thẻ ẩn từ túi ông ta ra, dung hợp với thẻ ẩn của mình. Cô khom lưng cúi đầu, khinh thường nói: “Ông biến thái thật ấy, không ngờ ông không muốn giết tôi mà chỉ muốn khống chế tôi, may sao cuối cùng tôi đã đoán ra tâm ma của ông. Chúc mừng ông có được tâm ma, ông đã vi phạm quy tắc tử vong rồi. Đáng lẽ tôi phải một nhát đâm chết ông, nhưng tiếc rằng ông và Ninh Lịch ẩn nấp kỹ quá, tôi đành khiến các người tưởng bản thân đang chiếm ưu thế, rồi tự động ló mặt ra thôi. Tôi không có mũi chó, không biết tìm người đâu.”
Thẻ ẩn của Bạch Thanh Thủy từ từ hòa tan, hợp thành một với thẻ ẩn của Mạnh Lan.
Ông ta mở to mắt nhìn Mạnh Lan.
Không thể nào, rõ ràng ông ta đã thử nghiệm, đây chắc chắn không phải diễn! Ông ta có thể khống chế Bách Liễn, cũng có thể điều khiển Cố Diệp!
Sao lại như vậy?
“Tại sao…”
“Bởi vì, hiện thực ấy mà, cứ thật thật giả giả thôi.”
“Không, không có khả năng đó! Rõ ràng…”
Lời còn chưa dứt, ông ta đã chết.
Tan thành một vũng nước đen.
Có điều ngay sau đó, lòng bàn chân Mạnh Lan cũng xuất hiện dấu hiệu ướt dần.
“Mạnh Lan!”
“Sao lại thế này!”
“Không phải kết thúc rồi sao!”
“Nhiệm vụ! Nhiệm vụ vẫn còn tiếp tục, vẫn chưa đóng cổng lại!”
Giang Sách Lãng tức khắc nhận ra điều bất ổn.
“Không phải em nói mình sẽ không chết sao!” Giang Sách Lãng định bắt lấy cánh tay Mạnh Lan, nhưng chẳng thể bắt được: “Em dùng tâm ma của mình nhằm tạo nên ảo giác và thế giới, bao trùm bên ngoài thế giới Bạch Thanh Thủy tạo ra! Em nói sau khi chấm dứt mọi chuyện, nhiệm vụ cũng sẽ kết thúc mà!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thực chất, thế giới mà Bạch Thanh Thủy đã xây dựng, cũng do chính Mạnh Lan tạo ra.
Cô đoán được từng hành động của Bạch Thanh Thủy, từ đó mở rộng quy tắc của thế giới.
Ban đầu Bách Liễn tiết lộ cho Bạch Thanh Thủy về việc Mạnh Lan tạo ra một thế giới, trọng điểm ở chỗ [Một]. Do đó khi Bạch Thanh Thủy phá vỡ [Thế giới sương mù] đầu tiên, ông ta tưởng tình thế đã đảo ngược về phía ông ta, nhưng thật ra bên ngoài thế giới của ông ta vẫn là thế giới của Mạnh Lan, còn ông ta chẳng qua chỉ đang đóng vai chính trong thế giới của Mạnh Lan, một vai chính bị biên kịch đoán ra tất cả mọi hành động từ trước.
Mạnh Lan ho sặc sụa: “Sao có thể thoát khỏi tâm ma được, tâm ma trở thành sự thật…”
Quý ngài Mỉm cười xuất hiện lần nữa, nó vô cùng hào hứng thưởng thức mọi chuyện đang diễn ra, đây mới là cảnh tượng xuất sắc nhất ngày hôm nay!
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Cho dù Mạnh Lan và Bạch Thanh Thủy vùng vẫy thế nào, kẻ thắng cuối cùng chỉ có nó!
Nó nhìn Mạnh Lan biến thành một bãi nước đen, tan vào trong tâm ma.
“Thảm quá thảm quá.” Quý ngài Mỉm cười tiếc nuối: “Câu chuyện của các người xuất sắc quá chừng, tôi cũng thích lắm. Tuy nhiên, nếu tình tiết lắt léo lên xuống thêm chút nữa thì sẽ hay hơn đó.”
Nó nhìn Giang Sách Lãng, hỏi: “Anh có tâm ma không? Hồi sinh cô gái của anh à? Như thế tôi có thể nuốt chửng linh hồn anh, tôi dám chắc linh hồn anh cũng rất ngon.”
“Mi có tâm ma không?” Giang Sách Lãng lạnh lùng nhìn nó, cũng chẳng đau khổ gì.
Giang Dật Triều đỡ Mạnh Thu Nhiên, cơ thể bà đột nhiên nứt ra từng miệng vết thương.
Rõ ràng bà không hề bị thương, nhưng vẫn rơi vào tình trạng máu thịt hỗn độn trong vòng chưa đầy mười lăm giây.
“Mi là tâm ma ra đời từ nước sông Minh, nếu tâm ma có tâm ma, mi có cắn nuốt bản thân không?” Giang Sách Lãng chất vấn, anh thình lình bóp chặt cằm Quý ngài Mỉm cười, châm chọc: “Mi nhìn đi, mi sắp bị nuốt chửng rồi…”
Xưa nay Quý ngài Mỉm cười chưa từng biết sợ hãi là gì, nhưng nó không rõ tại sao người đàn ông trước mặt lại xem thường nó tới vậy?
Anh vừa dứt lời, cơ thể nó lập tức mất hết sức lực.
Giang Sách Lãng khinh miệt cười rộ.
Giang Dật Triều vội vàng ôm lấy cơ thể Mạnh Thu Nhiên: “Chị ổn không?”
“Ừ… Lâu rồi chưa sử dụng năng lực này…”
Quý ngài Mỉm cười sửng sốt.
Nếu nói nó có tâm ma gì, vậy nó phải tận mắt thấy Mạnh Lan và Bạch Thanh Thủy mất mạng.
Thế nên, khi chứng kiến hai mục tiêu này biến thành nước đen, nó cũng khơi dậy tâm ma của mình?
Không, không nên như thế…
“Không thể nào…”
Giang Sách Lãng cười: “Mấy kẻ này lắm vấn đề thật ấy.”
Đây là biện pháp duy nhất để đóng lại cánh cổng cội nguồn.
Quý ngài Mỉm cười gào thét rồi biến mất.
Mạnh Lan vốn đã tan thành nước thật ra còn nằm dưới đất. Khác với ảo ảnh vừa rồi Quý ngài Mỉm cười nhìn thấy, tuy cơ thể cô đang chảy nước, nhưng cũng chưa tới mức chết vì tâm ma. Nguyên nhân rất đơn giản, Mạnh Thu Nhiên đã chịu đựng tất cả giúp cô, giống như lúc bà ấy chuyển dời những vết thương trên người Giang Sách Lãng ở đảo Nhật Lạc.
Là sức mạnh của [Con mắt bảo vệ].
Mạnh Lan đã sắp đặt tất cả mọi chuyện, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi cô chuẩn bị hồi sinh Mạnh Thu Nhiên.
Bạch Thanh Thủy bị cô giết chết, cô lấy thẻ ẩn của Bạch Thanh Thủy, nắm giữ năng lực [Con rối] của ông ta.
Nhờ đó, Hạ Vãn Vãn, Cố Diệp, Bách Liễn đã trở lại.
Kế hoạch diễn ra đúng từng bước, kết thúc viên mãn.
Quý ngài Mỉm cười biến mất.
Nó đại diện cho sức mạnh của nước sông Minh.
Dòng nước đen kịt của hồ sông Minh đột ngột bắt đầu xoay tròn, dâng lên thành lốc xoáy khổng lồ, đất trời đảo lộn. Theo nước sông cuồn cuộn, ác linh gào khóc vang vọng bốn phía. Trên bầu trời bất chợt xuất hiện một cái hố đen ngòm, giống hệt một cánh cửa đang từ từ khép lại.
Ngọn núi rung chuyển.
Dòng nước chảy xiết.
Ma quỷ ai oán.
Ánh trăng đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu, nhỏ xuống máu tươi sền sệt.
Bỗng nhiên.
Nắng trời rọi mây.
Mọi âm u đều bị ánh mặt trời bao phủ, tia sáng vàng hiện ra, từa tựa ngọn lửa trong lư hương chùa miếu. Sương mù trắng xóa, như mỗi lần nhiệm vụ kết thúc.
Mọi người ôm nhau, lung lay, lập tức rơi xuống dưới.
“Ầm!”
Họ quay về rồi.
***
Mở mắt ra lần nữa, đã là ban ngày.
Trấn Khánh Hoa tĩnh mịch và xưởng trái cây đóng hộp.
Dường như chỉ trong một đêm, những dòng nước đen đó đã tháo chạy qua khe hở giữa hai thế giới. Mạnh Lan tìm kiếm quanh khu vực thuộc Song Môn Giáo một hồi, không thấy được bất kỳ dấu vết nào của nước sông Minh.
Bọn họ dùng tâm ma đánh bại tâm ma.
Ngày rời khỏi nhiệm vụ, cô phát hiện thẻ ẩn của mình cũng đã biến mất.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong nửa năm nay, tựa như một giấc mộng hão huyền đầy kinh hoàng.
Hy sinh, tuyệt vọng, hối hận, bất lực.
Có điều, vẫn mang tới niềm vui.
Con người được tạo thành từ gì?
Máu thịt, linh hồn.
Thế nên, Mạnh Thu Nhiên đã trở về. Bà lấy hình dạng của một người bình thường, xuất hiện bên cạnh Mạnh Lan lần nữa. Rối gỗ trao cho bà thân thể, Bạch Thanh Thủy dùng sức mạnh của ông ta giúp bà thoát khỏi trạng thái linh hồn phụ và có được một linh hồn hoàn chỉnh.
“Mẹ bảo rồi, chúng ta sẽ gặp lại lần nữa.” Mạnh Thu Nhiên véo véo gương mặt mềm mại của Mạnh Lan: “Con có thể xem như mẹ đi du lịch suốt mười năm, bây giờ đã quay về. Cơ mà, cuộc sống tự do thoải mái của con nên dừng ở đây thôi.”
“Sao ạ?”
“Tinh thần lười biếng cả đời không chịu làm việc đó, cả lối sống ăn no chờ chết ru rú trong nhà nữa.” Nụ cười của Mạnh Thu Nhiên và Mạnh Lan giống nhau như đúc: “Nên ấy, con cần phải tiếp tục nỗ lực rồi, Lan Lan.”
Mạnh Lan: …
Mẹ, con đã trưởng thành, con không muốn bị quản lý đâu.
Mạnh Lan nói: “À thì, mẹ, đầu tiên, mẹ phải nghĩ cách hack hệ thống công an, sửa lại giấy chứng tử của mẹ…”
Mạnh Thu Nhiên nhìn Cố Diệp.
Cố Diệp: …
Giang Dật Triều kéo Mạnh Thu Nhiên đang lải nhải đi, để bà cho bọn nhỏ một ít không gian.
Mạnh Thu Nhiên không muốn, nhưng cũng đành thuận theo.
Trên bãi cỏ, Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn ngồi dựa vào nhau.
Mạnh Lan dắt tay Giang Sách Lãng, hai người trốn sau một bức tường. Thấy Hạ Vãn Vãn thẹn thùng thơm nhẹ lên má Cố Diệp, lỗ tai của cô cũng đỏ theo.
Giang Sách Lãng nhéo vành tai đỏ ửng của cô, anh đưa di động của mình cho Mạnh Lan.
[Quý khách đã đặt vé máy bay đến Maldives vào ngày 7 tháng 10. Xin vui lòng đến sân bay quốc tế Tây Bình và lên chuyến bay MU1817 vào ngày 7 tháng 10 lúc 10:15. Chúc quý khách tận hưởng chuyến đi thật vui vẻ.]
“Em nói muốn đi du lịch, anh cũng mua vé cho mẹ luôn.” Giang Sách Lãng hôn trán Mạnh Lan: “Anh xin nghỉ đông rồi, hết năm nay mới kết thúc kỳ nghỉ, em đi đâu anh cũng theo em hết.”
Mạnh Lan nhìn anh, lặng lẽ móc di động ra.
“Em làm gì thế?”
“Mua cho mình một căn hộ, em sợ ở một mình quen rồi, đến lúc mẹ bắt em giặt quần áo, nấu cơm rửa chén, không cho đụng vào trò chơi, còn không cho thoải mái mua sắm…”
Giang Sách Lãng chiều chuộng bảo: “Vậy em cứ ở nhà anh.”
Mạnh Thu Nhiên nghe thấy, nhanh chóng hét to: “Không được!”
Giang Dật Triều bất đắc dĩ: “Thôi mà chị, con bé lớn rồi! Hơn nữa đó là cháu trai em, em biết rõ tính cách…”
Mạnh Thu Nhiên trợn mắt: “Ngay cả cậu tôi còn không yên tâm, sao có thể yên tâm nó chứ?”
Giang Sách Lãng nghe thấy lời mẹ vợ đánh giá mình: …
Giang Dật Triều: …
Mạnh Lan: …
Ánh dương rực rỡ, nhân gian chan hòa.
Có điều Mạnh Lan cảm thấy, những ngày tháng gà bay chó sủa sắp bắt đầu rồi.
— HOÀN THÀNH PHẦN TRUYỆN CHÍNH —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT