*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.THẾ GIỚI 5: TRẤN DƯƠNG QUANG, CỔNG U MINHNăm người lái xe đến đó.
Giang Dật Triều vừa lái xe vừa nói: “Mẹ cháu kể, lúc trước nơi này vẫn chưa xây cao ốc, xung quanh toàn đất hoang, ngay cả một cây hoa màu cũng không thấy, tiếp tục đi sâu vào trong mới có nhà dân. Hiện giờ nó đã thành đô thị vệ tinh (*) rồi, GDP cũng xếp hàng đầu trong nước, thay đổi nhiều thật.”
(*) Đô thị vệ tinh là đô thị nằm trong một vùng đô thị nào đó và chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi thành phố trung tâm của vùng đô thị đó.Mạnh Lan vắt chéo chân ở hàng ghế sau, nhai Cheetos vị thịt nướng.
Hạ Vãn Vãn bóc Cheetos đang để trong lòng Mạnh Lan, khóe mắt thoáng thấy vết hồng hồng trên cổ Mạnh Lan: “Ơ, cậu bị côn trùng cắn hồi nào vậy? Chúng ta mang theo mọi thứ chỉ trừ cồn thơm (*), lỡ nhiệm vụ tiếp theo trong rừng mưa nhiệt đới thì biết sao đây?”
(*) 花露水 - cồn thơm: là sản phẩm được điều chế từ tinh chất và rượu, hoặc chưng cất từ các loại hoa khác nhau (như hoa cam, hoa hồng). Cồn thơm phổ biến ở Trung Quốc đại lục, Hồng Kông, tác dụng tương tự như nước hoa. Nhưng hiện nó đang được sử dụng ở Trung Quốc như sản phẩm dành cho mùa hè, dùng để đuổi muỗi và giảm ngứa.Mạnh Lan kéo cổ áo: “Vẫn ổn, côn trùng bị mình đập chết rồi.”
Giang Dật Triều cười.
Cố Diệp cười không nổi.
Bọn họ chạy thẳng một đường tới rìa thành phố, tiến vào đường đèo, đến một nơi gọi là [Trấn Khánh Hoa]. Nơi này vừa thanh tĩnh vừa yên bình, thậm chí tỷ lệ tội phạm những năm gần đây hầu như bằng không.
Giang Dật Triều giới thiệu: “Đây có lẽ là khu vực gần địa điểm xảy ra chuyện năm đó nhất. Ban đầu, trụ sở của Song Môn Giáo chỉ là một xưởng đồ hộp, sau đó dính phải sự cố đồ hộp làm ngộ độc thực phẩm tập thể, bị buộc đóng cửa. Giá đất ở đây không cao, mười năm trước Bạch Thanh Thủy đã mua và sửa chữa một phần. Tín đồ của Song Môn Giáo không nhiều lắm, dù sao người tiến vào thế giới Thần Ẩn cũng ít, thế nên nó giống một công ty hơn. Bọn họ bán năng lực cho kẻ có tiền, đổi lấy tiền tài lẫn địa vị xã hội.”
Mạnh Lan tra được thông tin liên quan tới xưởng đồ hộp.
Xưởng đồ hộp được xây sát núi, phía sau có nguồn nước, ban đầu có thể dùng nước từ suối, tận dụng ưu thế về tài nguyên. Nơi này sản xuất quả hoàng đào (*) và quả vải đóng hộp, đây cũng là đặc sản của trấn Khánh Hoa. Việc kinh doanh đồ hộp luôn khấm khá, mãi đến mười năm trước, sau khi người tiêu dùng ăn đồ hộp thì tiêu chảy nôn mửa, còn có người phát điên.
(*) 黄桃 - quả hoàng đào: “Người bị hại xuất hiện triệu chứng tinh thần hoang tưởng mức độ nhẹ, nhưng kết quả kiểm tra chất lượng nước đã chỉ ra, thành phần khoáng chất trong đồ hộp cũng không vi phạm tiêu chuẩn.” Mạnh Lan đọc tin tức năm đó: “Vậy chắc hẳn do nước sông Minh đã xâm nhập hiện thực, nhưng thế giới hiện thực vẫn đang được bảo vệ, thế nên không thể khiến người chết như trong nhiệm vụ, nhưng cũng sẽ tạo cảm giác không thoải mái.”
“Có lẽ cánh cổng đó ở ngay phân xưởng của xưởng đồ hộp lúc trước, dưới chân núi.” Giang Sách Lãng nói.
Tiến vào trấn Khánh Hoa, dọc đường họ không thấy bất kỳ ai, có lẽ vì vẫn chưa đến mùa du lịch cao điểm.
Ban đầu Trấn Khánh Hoa là một thị trấn nông nghiệp nhỏ, núi non bao quanh, công nghiệp hóa không phát triển mấy. Năm năm trước, nơi này với ưu thế thiên nhiên mỹ lệ, đã được đầu tư một số tiền lớn để xây dựng thành một khu thắng cảnh kết hợp nghỉ dưỡng suối nước nóng. Trong trấn nhỏ được xây thêm nhà thờ, thư viện, quán cà phê, rạp chiếu phim.
Nơi này tựa như chốn bồng lai tiên cảnh giữa thành thị ồn ào.
Cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng lướt qua, Mạnh Lan cảm tưởng như đang ở “Thụy Sĩ thu nhỏ nơi phương Đông”.
Nghe nói trấn Khánh Hoa thực sự nằm trên tuyến du lịch dọc bờ biển, du khách đến từ Nhật Bản và hải đảo ưa chuộng kiểu phong cảnh tự nhiên này. Cơ sở du lịch của trấn nhỏ được xây dựng rất tốt, chữ trên cột đường viết bằng song ngữ Anh - Trung.
Hương đồng gió nội, đung đưa rì rào.
Mây trắng bồng bềnh, dãy nhà ngói trắng bên dưới vòm trời xanh thẳm.
Giống hệt một chiếc bánh quy kẹp mơ muối biển.
Mạnh Lan cảm thán từ đáy lòng: “Bọn họ thật sự muốn phát triển nơi này, sau đó sống an nhàn đến già.”
“Không biết doanh nghiệp khờ dại (*) nào đầu tư.” Hạ Vãn Vãn nói: “Đúng là có tiền đến đâu cũng vẫn tin vào số mệnh thôi.”
(*) 冤种 (tác giả gõ nhầm thành 怨种): Ban đầu từ này dùng để chỉ một người không vui vì bị đối xử tệ bạc. Ngày nay, nó được sử dụng phổ biến trên Internet để chỉ những người đã làm những điều ngu ngốc, tức là những người bị lợi dụng và những người kém may mắn.Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bởi lẽ họ kỳ vọng quá mức, lo được lo mất.” Mạnh Lan gõ cửa kính: “Cũng có thể do tạo nghiệp dữ quá, sợ sau này không phát tài nổi nên mới tin vào lời đồn, làm nhiều việc tốt hơn. Nhưng cũng vô dụng thôi.”
Xe dừng trước một căn biệt thự nhỏ.
Khu biệt thự nơi này chắc hẳn được doanh nghiệp xây thống nhất, phong cách tương đồng nhưng bố cục thì khác. Đây là nhà mà Giang Dật Triều mua ở đây để phòng ngừa có ngày hôm nay.
Ngôi nhà cách xưởng đồ hộp không xa, tầm năm trăm mét, băng qua một đoạn đường cái và hai cửa hàng xiên nướng là tới.
“Dễ đến vậy sao?” Mạnh Lan nghi ngờ: “Vậy không phải mười người cảnh sát nhân dân cũng có thể tới bắt rồi? Tại sao lại cần chúng ta nhỉ?”
“Em không có bằng chứng mà, hơn nữa mấy chuyện tâm linh thế này sao mời cảnh sát đến được.” Cố Diệp vừa định xoa đầu cô như hồi nhỏ, nhưng lại bị Giang Sách Lãng liếc nhìn, anh ấy đành hèn nhát rụt tay về.
Năm người ngồi trong phòng khách phủ đầy bụi, lập kế hoạch lần nữa.
“Ắt hẳn chúng ta sẽ gặp phải hai trường hợp. Trường hợp tốt nhất là chúng ta vượt qua nhiệm vụ, trở thành Tân thần của thế giới Thần Ẩn và đóng lại được cánh cổng cội nguồn. Sau khi quay về thế giới hiện thực, chúng ta sẽ giải quyết Bạch Thanh Thủy, kẻ đã mất sức mạnh. Đây là kết quả tốt nhất, nhưng có lẽ xác suất chưa đến 10% đâu, dù sao ông ta cũng không phải đồ ngu.”
“Trường hợp thứ hai: Bọn chúng tiến vào cùng chúng ta. Vậy thì nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là đừng để bị kẻ khác đâm sau lưng, sau đó tìm hiểu những việc sẽ dẫn tới cái chết khi thực hiện nhiệm vụ. Đội ta có thể ngăn bọn chúng rời khỏi nhiệm vụ! Đợi tiêu diệt bọn chúng rồi lại hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gồm năm đến mười người, chúng ta chiếm một nửa nhân số, cứ đặt giả thiết là toàn bộ những thành viên còn lại đều thuộc Song Môn Giáo.”
“Chú lặp lại thứ tự ưu tiên, chúng ta phải đảm bảo mình không chết trước rồi sau đó mới giết bọn chúng. Lúc cần thiết, chúng ta cũng có thể né tránh bọn chúng và hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần đóng cổng cội nguồn thì bọn chúng không thể hô mưa gọi gió được nữa.”
“Cần bổ sung thêm gì không?”
Hạ Vãn Vãn lắc đầu.
“Vậy tối nay hành động?”
“Vâng.”
Nhìn màn đêm bắt đầu buông xuống ngoài cửa sổ, Mạnh Lan chưa từng nghĩ đây sẽ là trận chiến kết thúc, thật sự không thực tế chút nào. Biết bao chuyện lên voi xuống chó suốt nửa năm nay còn nhiều hơn số việc đã xảy ra trong hai mươi hai năm cuộc đời cô cộng lại.
Chẳng những vậy, ngay cả việc mình còn có thể sát cánh bên cạnh một nhóm bạn, cô cũng chưa hề nghĩ tới. Kẻ lúc nào cũng một thân một mình như cô, cuối cùng đã được đắm chìm trong nỗi dịu dàng của biển người rồi.
Đêm tối đã đến.
Ánh sáng màu đỏ ấm áp của đèn đường chiếu lên đường nhựa.
Nơi không được rọi tới thì tối tăm quạnh hiu.
Liên Hải Bình được xem như thành viên của Song Môn Giáo, vẫn có quyền ra vào trụ sở Song Môn Giáo. Chẳng qua ông ta không nằm vùng, gian nan cực khổ xâm nhập vào trong nội bộ kẻ thù như trên phim điện ảnh, mà ông ta đã thẳng tay cướp lấy thân phận của tín đồ Song Môn Giáo và thế vào vị trí của gã.
Hang ổ Song Môn Giáo thoạt nhìn không khác gì câu lạc bộ golf. Bên ngoài được bao quanh giữa vòng cây cối xanh mướt, sương sớm đọng trên mặt cỏ ẩm ướt mềm mại. Khoảnh khắc bước vào phạm vi khu vực xưởng đồ hộp, Mạnh Lan cảm nhận được một lực tác động rất lớn, như thể nước sông Minh vẫn luôn chờ cô đến.
Con đường tới cổng họ không gặp trở ngại gì, thậm chí bên trong khu công nghiệp không có lấy một bảo vệ tuần tra. Đèn đường tắt hết, cứ như đối phương không hề lo lắng chuyện sẽ có người tới điều tra.
Băng qua dãy hành lang màu trắng dài, bọn họ đặt chân vào tòa nhà chính của Song Môn Giáo. Trần nhà trong suốt hình tròn tượng trưng cho việc ngẩng đầu nhìn thấy mặt trời. Tòa kiến trúc này, ngoài mái vòm bằng lưu ly (*) ra, thì khắp nơi đều độc một màu đen như nước mực, tượng trưng cho hai giới phân cách Âm Dương.
(*) Hình minh họa 琉璃穹顶 - mái vòm lưu ly: Bên trong rất lạnh, nhiệt độ không khí ước chừng tầm năm độ. Nếu bọn họ không chuẩn bị đầy đủ trước thì có lẽ bây giờ đã phải ôm nhau sưởi ấm rồi.
Hạ Vãn Vãn quấn chặt quần áo mình, thì thầm: “Mình đã thấy cảnh tượng giống vậy trong ‘Resident Evil’ (*), lát nữa sẽ xuất hiện một đống laser và chúng ta sẽ biến thành những cục thịt.”
(*) Resident Evil: Một series trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn, là thương hiệu truyền thông kinh dị Nhật Bản được Shinji Mikami và Tokuro Fujiwara tạo ra. Câu chuyện kể về sự bùng phát của các thây ma và những quái vật khác.Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan nói: “Không đâu, ít nhất mình sẽ không chết, Bạch Thanh Thủy không muốn giết mình.”
Hành lang ẩm ướt quanh co khúc khuỷu hệt như nhau thai quấn vào cuống rốn.
Cuối cùng, bọn họ đến một cánh cổng lớn màu trắng.
“Suốt đường đi, tại sao chẳng thấy ai hết?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
Sắc mặt Mạnh Lan nặng nề: “Plan B, tốc chiến tốc thắng. Từ đầu bọn họ đã đợi chúng ta tới, tới cũng tới rồi, vậy cùng nhau đi thôi.”
Gậy ông đập lưng ông.
Nhưng bọn họ không thể rời khỏi được nữa.
Cánh cổng dày nặng bị đẩy ra.
Ở chính giữa có một đài phun nước, pho tượng trên đài phun nước là một khung cửa trống rỗng, nước đen bò lên khung cửa rồi rơi xuống như Thủy Liêm Động.
“Cổng đâu?” Hạ Vãn Vãn hỏi: “Đáng lẽ chúng ta nên tiến vào một cánh cổng chứ?”
“Có ai nói tiến vào nhiệm vụ bằng cách [Mở cổng] à? Đừng đọc tiểu thuyết vô hạn lưu nhiều quá, sức phán đoán của cậu sẽ bị ảnh hưởng đó.” Mạnh Lan mỉm cười trêu chọc.
Cô cố gắng điều hòa bầu không khí để không quá nặng nề.
Bây giờ Hạ Vãn Vãn mới ý thức được, thứ bọn họ tìm vốn dĩ không phải một cánh cổng.
“Nước sông Minh mà chú cho cháu là vật chết, nhưng ở đây là vật sống. Nước sông Minh sống có thể mở ra cánh cổng, giống lúc Ninh Lịch kéo cháu vào thế giới Thần Ẩn vậy.” Giang Dật Triều nói: “Ở nơi khởi nguồn, mở ra cánh cổng cội nguồn. Mạnh Lan, cháu muốn thử không?”
Mạnh Lan nhúng đôi tay vào dòng nước sông Minh đang chảy cuồn cuộn, nguồn nước trào ra từ dưới đất, ào ạt không dứt.
Vào giây phút tiếp xúc với nước sông Minh, đầu cô hệt như giọt nước rơi vào chảo dầu, lập tức nổ tung!
Vô số tiếng khóc thét, mắng chửi…
Từng đợt rồi từng đợt, liên tục không ngừng.
Trái tim cô đập mạnh, nước sông Minh tuôn ra từ hốc mắt cô, biến thành huyết lệ màu đen.
Nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống.
“Mạnh Lan!”
Khắp làn da Mạnh Lan thoắt ẩn thoắt hiện từng gương mặt người như lúc cô trở thành [Ngọc tế] trên đảo Nhật Lạc. Mục đích thực hiện nghi thức đảo Nhật Lạc là để đóng cổng U Minh, việc bây giờ bọn họ đang làm cũng tương tự.
Trên làn da trắng nõn nứt ra từng khe hở, máu tươi trộn lẫn nước sông Minh liên tục chảy xuôi.
Sương trắng khuếch tán.
Mù mịt
Nuốt chửng thế giới hiện thực.
Một lần nữa, như bao đợt tiến vào nhiệm vụ trước đây, Mạnh Lan lại xuất hiện trong màn sương quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, vầng trăng máu treo trên trời đêm bị mây đen che khuất. Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, trăng máu biến mất.
Dòng chữ máu quen thuộc hiện lên giữa không trung.
[Bạch Thư Vũ đi đâu rồi?]
Trong lòng Mạnh Lan lộp bộp một tiếng.
Đơn giản thế sao?
Đề ra cả mục tiêu nhiệm vụ?
Chỉ cần tìm thấy người này là được?
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Khi sương trắng tan hết, cô phát hiện bản thân đang lẻ loi một mình, chẳng thấy nhóm Hạ Vãn Vãn, Giang Sách Lãng đâu. Cô đang đứng trên đường cái, một tấm biển báo gỗ màu xanh dương nhạt ở trước mặt, trên đó viết lộn xộn giữa tiếng Trung và tiếng Anh: [Trấn Dương Quang].
Núi rừng bao quanh bốn phía, không khí dịu êm yên tĩnh, sao sáng lập lòe giữa trời đêm. Mạnh Lan còn nghĩ mình đã đến trấn Khánh Hoa trong thế giới song song, cả hai thật sự quá giống nhau.
Cách đó không xa, ánh đèn màu đỏ của một nhà nghỉ mô tô đang nhấp nháy.
Motel?
Cô nhớ hình như trong nước không dùng từ như vậy mà?
Mạnh Lan đến gần nhà nghỉ, khắp tường nhà nghỉ loang lổ vết rỉ sét, dây thường xuân phủ đầy tấm biển mục nát. Cô sờ túi, phát hiện mình chẳng mang theo gì ngoài một chiếc bật lửa, toàn bộ vật dụng cô đã chuẩn bị bên ngoài đã nhanh chóng biến mất, có lẽ chúng không phù hợp với nhiệm vụ.
Cửa kính của nhà nghỉ phản chiếu một bóng người đang từ từ bước ra khỏi màn đêm. Thấy Mạnh Lan, cô ấy vui vẻ chạy tới: “Lan Lan!”
Mạnh Lan lùi về sau: “Ám hiệu!”
Hạ Vãn Vãn đáp: “Cậu thích ăn xương sườn kho tàu.”
Mạnh Lan liếc mắt đánh giá cô ấy: “Cậu đi đâu vậy, sao không thấy ai ở đây?”
Hạ Vãn Vãn trả lời: “Mình cũng không biết, đã xảy ra chuyện gì thế? Bỗng dưng mình xuất hiện ở chỗ này!”
Bỗng dưng sao?
Mạnh Lan vươn tay phải ra sau lưng, vuốt ve bình rượu thủy tinh nát mà cô nhặt ven đường khi nãy.