Bên bến phà có một chiếc thuyền vận chuyển lương thực đang thả neo. Lương thực trong thuyền đã được dỡ cả xuống, trên thuyền chỉ còn lại vài ba binh lính trông thuyền. Bọn họ tập hợp ở đầu thuyền uống rượu, nói chuyện phiếm.
Một người nói: “Nói không chừng đám nô lệ đào vong kia trốn theo đường thuỷ rồi. Đã qua bao ngày, quan binh cũng đã lục soát vài lần, nếu còn trong rừng, sao có thể không soát ra người được.”
Người còn lại quở: “Ngươi thì biết cái gì? Trốn vào rừng sâu núi thẳm, ngươi đi đâu mà lùng? Những người Vân Việt vốn giống y như nhau, núi rừng cũng có thể được họ coi là nhà.”
Người này có một chòm râu rất lớn, là một tên lính già.
Nghe nói đầu lĩnh của đám nô lệ đào vong đó vũ lực cao cường, lấy một địch mười, nếu gặp phải hắn, huynh đệ chúng ta chỉ có ba người, hay là chạy thoát thân trước đi!” Khi người thứ ba nói chuyện, đầu lưỡi hơi líu lại, hiển nhiên là đã say.
Binh sĩ có râu đứng lên, xuỳ xuỳ nói: “Kẻ nào dám tới chứ! Cũng chẳng xem lại xem nơi đây là đâu sao!”
Gã lướt qua đồng bạn đã uống say, nhanh chân bước về phía đuôi tàu. Vừa đi tới bên mép tàu bèn cởi thắt lưng, buông quần, uống nhiều rượu nên mắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT