Người vệ sĩ đi theo từ nãy đến giờ không thể nhận ra sự hiện diện của Trực Kiên bước vào. Bởi cậu chỉ đứng bên ngoài mà không dám phá không gian tĩnh lặng. Cho đến khi nghe tiếng động lớn thì đã vội vàng lập tức bước vào. Bên cạnh đó không quên báo cáo lại sự việc qua Nguỵ Kính Dụ.
Trực Kiên bị đánh thì nổi cáu. Lập tức đứng lên muốn phản kháng. Nhưng cậu ta hiển nhiên không thể so với một người luyện võ công như vệ sĩ. Đứng bên cạnh trông bị lép vế trước động thái nghiêm nghị của người vệ sĩ thì cũng tỏ ra sợ hãi.
Trực Kiên xoay người muốn rời đi, lập tức đã đối diện với người đàn ông khí thế cao ngạo từ đằng sau đang bước tới. Nguỵ Kính Dụ vừa hiện diện, nhìn khung cảnh trước mặt, ánh mắt hằn lên những tia giận dữ.
Bước nhanh đến phía Vân Nhật Sam, lại trông thấy chiếc váy lộn xộn. Nguỵ Kính Dụ không nghĩ ngay trong chính địa bàn của mình lại còn có kẻ không biết trời đất là gì đụng đến cô.
Vội vàng ôm Vân Nhật Sam lên, cô theo thói quen thì hoảng sợ vùi ngay vào lòng. Hành động đó nhất thời khiến Nguỵ Kính Dụ mủi lòng. Thế nhưng trong một khắc khi ánh mắt quay sang nhìn Trực Kiên, biểu cảm đã thay đổi hẳn như muốn giết người.
“Không biết thân phận thì cần phải học lại!”
Ngay khi đặt Vân Nhật Sam vào xe, trong thấy cô không ngừng đưa tay ra phía sau lưng chà xát. Ban nãy tên nam nhân đó đã liếm rồi còn cắn, Vân Nhật Sam cảm thấy thật ghê tởm.
Nguỵ Kính Dụ trông hành động đó thì đặt bàn tay mình ra sau lưng cô, khiến Vân Nhật Sam cào vào tay người đàn ông. Tới đó cô mới nhận thức mà ngưng lại hành động này.
Cẩn thận cởi áo khoác ngoài trùm lên người Vân Nhật Sam, trực tiếp ôm cô vào lòng. Bàn tay đưa lên phần lưng mà xoa nhẹ để cô cảm thấy yên tâm hơn.
Nguỵ Kính Dụ đến trễ một lúc, lại trông thấy tình cảnh như vậy.
Nhìn lên tấm lưng bị cào đến đỏ, Nguỵ Kính Dụ ngầm đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Ngay khi vừa trở về biệt thự, Vân Nhật Sam đã vội vàng bước vào phòng tắm. Vội vàng bật nước rồi xả lên, không ngừng dùng tấm mút bông thấm nước kì mạnh lên người.
Nhìn hành động đó, Nguỵ Kính Dụ trực tiếp xông cửa vào. Trông thân hình Vân Nhật Sam trần trụi xối dưới nước, mảng lưng chà sát mạnh. Người đàn ông tới đây thì hoảng sợ vội vàng lại gần. Trực tiếp bế bổng cơ thể nhỏ đặt lên thành bồn tắm, tay giật tấm mút bông.
Chỉ vì một nam nhân khác chạm vào người, Vân Nhật Sam đã có hành động này. Thế nhưng trước đó Nguỵ Kính Dụ chạm vào, cô lại không hề né tránh.
Trong lòng Nguỵ Kính Dụ dâng lên một tia vui vẻ.
Người đàn ông tập trung ánh mắt hoảng loạn bên dưới.
Đây là lần thứ hai Vân Nhật Sam trực tiếp bị kẻ khác làm vậy. Cô thật sự hoảng loạn.
Thế nhưng với sự tiếp xúc của Nguỵ Kính Dụ, cô lại không phản kháng nữa.
Một nụ hôn sâu đặt lên môi, kéo Vân Nhật Sam trở về hiện tại.
“Tôi giúp em nhé?”
Vân Nhật Sam ngẩng đầu, trong bộ dạng cơ thể không tấc vải. Mái tóc ướt rối bù, ánh mắt thoáng đỏ ngẩng lên nhìn Nguỵ Kính Dụ.
Cảnh người con gái trước mặt đẹp đến phong tình vạn chủng, khiến hô hấp Nguỵ Kính Dụ cũng trở nên khó khăn trầm khàn. Vương khắp sóng mũi hương non mịn của cô. Ánh mắt tràn đầy ham muốn dục vọng kiếm nén thấy rõ.
Vân Nhật Sam hơi nhón lên, không nói không rằng trực tiếp muốn hôn. Nguỵ Kính Dụ trông vậy thì cúi đầu chạm lên đôi môi nhỏ. Bàn tay săn chắc nắm lấy đôi chân thon mềm mịn, trực tiếp đem quấn ngang hông.
Người Nguỵ Kính Dụ phục trang vẫn còn đầy đặn, còn Vân Nhật Sam đã không tấc vải nào.
Quần áo trên người Nguỵ Kính Dụ còn khô, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể trước mặt đã vấy nước lên dần ướt đẫm.
Hai chân Vân Nhật Sam quấn ngang hông săn chắc của Nguỵ Kính Dụ, hơi nhón lên đòi hỏi nụ hôn nhưng bất thành. Nguỵ Kính Dụ trông vậy bàn tay trực tiếp chạm lên điểm mông mịn, nâng mông nơi cơ thể nhỏ để cô tiếp nhận được nụ hôn sâu của hắn
Vòi nước vẫn chảy tiếng róc rách, nhưng thanh âm giao hoà từ môi lưỡi nhiều đến nỗi như nhấn chìm không gian đó.
Nguỵ Kính Dụ xoay lưng Vân Nhật Sam, đem cô đặt vào thành bồn tắm. Bàn tay chạm lên phần lưng mịn đến đỏ ửng. Nụ hôn hắn tham luyến trải dài dọc sóng lưng. Bàn tay cũng thuận thế gấp gáp cởi lấy bộ đồ trên người, ham muốn đòi hỏi khoái cảm tiếp xúc trực tiếp với da thịt mềm mại của cô.
Cẩn thận chạm lên điểm lưng, bất cứ nơi nào đi qua cũng đều dịu dàng hết thảy.
Bàn tay từ lúc này, dần dần từ nơi đồi núi mềm mịn đã dời xuống vị trí ẩm ướt bên dưới. Không ngừng chà sát.
Trước đây Nguỵ Kính Dụ đã từng cho rằng, một nữ nhân cho dù có cởi hết tấc vải trước mặt hắn, hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng đến.
Nhưng đối với Vân Nhật Sam, mấy điều đó thật chẳng làm được gì.
Dục vọng nhấn chìm, người con gái mềm mại trong lòng không ngừng phát âm thanh nỉ non.
Chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng đến khi trở ra khỏi phòng. Người trong lòng đã xụi lơ thấy rõ. Còn Nguỵ Kính Dụ lại ôn nhu ôm trong lòng. Ánh mắt tràn ngập tình ý.
Cẩn thận đặt Vân Nhật Sam xuống giường, rồi ôm chặt cô vào lòng. Bàn tay không khỏi mân mê đường nét trên gương mặt, hắn đầy nhu tình nói.
ngôn tình sủng“Ngụy gia mất con dâu, phải lấy em bù trừ thôi.”