Trang Chí Viễn: “Được rồi mẹ.”
Cũng không phải Triệu Quế Hoa muốn gạt con trai, chủ yếu là nếu nói việc này, lại phải giải thích cái này cái kia, chẳng bằng ngay từ đầu đừng nói cho xong. Triệu Quế Hoa tối hôm qua cân nhắc thật lâu. Vừa suy nghĩ vừa hồi tưởng, cẩn thận suy nghĩ một chút bản thân làm sao có thể cải thiện lượng sinh hoạt trong nhà chất.
Thật ra nhà bà có tới vài người có công việc chính thức, tiền là vẫn có, nhưng thời thế hiện tại là lúc mà muốn tiêu tiền cũng không mua được đồ vật. Bà thì có thể thường xuyên đi chợ đen, nhưng chỗ đó cũng không mấy an toàn, hơn nữa nếu bị người ta theo dõi, cũng rất phiền.
Triệu Quế Hoa cân nhắc hơn nửa đêm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đã nghĩ tới một chuyện.
À, cũng không phải là ký ức đời trước, mà là trước đó vài ngày. Bà trước đó vài ngày lên núi, câu cá không được nhưng bắt được một con thỏ, nhớ mang máng, lúc đuổi theo con thỏ hình như nhìn thấy ở nơi xa có một cây hạt dẻ.
Lúc ấy bà vội vàng đuổi con thỏ, không quá để ý, nhưng có chút nhớ mang máng.
Bà tính toán đi qua xem tình huống, nếu đúng là cây hạt dẻ, có thể chờ tới lúc hạt trưởng thành rồi hái về làm điểm tâm. Cái món này, ăn lúc tươi mới cũng rất tốt. Hơn nữa, nếu đã có cây hạt dẻ, nói vậy cũng có thể thu hút một ít động vật nhỏ, bà ôm cây đợi thỏ, chưa chắc không thể.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play