Ngày đầu tiên cô bé nguyên một ngày chỉ gặm một cái bánh bột bắp, ngày hôm sau đói bụng kêu ục ục, gặp được một chú bộ đội cho bé một cái bánh bột ngô, cô bé lại kiên trì cả ngày, sợ người ta cảm thấy cô bé có vấn đề, vì thế bé còn đổi sang toa xe khác.
Đến tận chạng vạng ngày hôm sau bé mới bị nhân viên soát vé phát hiện là có vấn đề, tuy rằng trên tàu hỏa có rất nhiều người, nhưng nhân viên soát vé luôn mẫn cảm hơn hành khách thông thường, phát hiện cô bé hình như là chỉ có một mình, liền đưa cô bé tới phòng nghỉ.
Cô bé cũng không nói chính mình lên tàu từ chỗ nào, chỉ nói mình đi thủ đô tìm ba mẹ, thấy chỉ có một ngày là đến thủ đô, nhân viên thấy tùy tiện thả cô bé ở nhà ga trời xa đất lạ, cô bé cũng không chịu nói tình huống trong nhà, cho nên đơn giản tiếp tục xuất phát, một đường tới thủ đô rồi tính.
Cô bé thật ra cũng mới tám tuổi, cũng không nhớ rõ địa chỉ của nhà mẹ của mẹ (ý là bà ngoại), chỉ nhớ rõ ba chữ, Hạnh Hoa.
Bởi vì mẹ của bé sinh ra ở một chỗ tên là Hạnh Hoa, cho nên mới gọi bé là Hạnh Nhi.
Thật sự mà nói thì, với chừng ấy thông tin đúng là không dễ tìm, chỉ có đơn độc một cái địa danh như vậy, mặt khác cái gì cũng không có, tìm người quá khó. Nhưng mà, cũng may mắn cô bé lại nói là Hạnh Hoa, mà không phải chỗ nào khác.
Bởi vì nếu là địa phương khác, thật đúng là không dễ tìm, kiểu nếu bạn nói tìm một cái Hẻm Hoa Mai gì đó, thì biết đi chỗ nào tìm? Loại địa danh nhỏ bé này không dễ tìm đâu. Chỉ là, ai bảo lại là Hạnh Hoa cơ chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT