Đào Ngọc Diệp cũng không nghĩ tới, đang êm đẹp, Bạch Phấn Đấu thế mà lại can thiệp vào.
Tuy rằng thằng này là bảo hộ cô ta, nhưng cô ta vẫn rất không vui, cô ta vừa mới kết hôn, chồng cô ta lại bị người ta đánh, đây là chuyện gì cơ chứ? Trần Nguyên càng không vui, hắn từ nhỏ đã được nuông chiều từ bé, sao chịu nổi cái này.
Hắn đánh không lại Bạch Phấn Đấu, nhưng giương nanh múa vuốt, giọng to lớn vang dội: “Bạch Phấn Đấu, mày là thằng thái giám chết bầm, mày là con rùa rụt cổ. Mày con mẹ nó bắt nạt tao đúng không? Mày tin tao khiến mày thành người dọn phân cả đời hay không?”
Bạch Phấn Đấu cũng không hề yếu thế: “Ờ mày có năng lực thì mày làm đi, mày làm đê! Có bản lĩnh mày làm đê! Mày còn không phải loại phế vật, mày có thể làm gì, mày còn không phải dựa vào năng lực của cha mày, không có cha mày, mày đến chó má cũng không phải, biết không? Chó má cũng không phải!”
“Mày!”
Bạch Phấn Đấu cũng là tuyển thủ chửi mắng rất khá, cao giọng: “Mày nghĩ mày là cái thá gì, mày nhìn đại viện chúng xem ta, có ai không phải dựa vào bản lĩnh thật tìm công tác, chỉ có mày, chỉ có mày là loại người vào xưởng bằng cửa sau. Tao nhổ vào! Mày cũng xứng nói chuyện với tao? Mày xứng sao! Tao nhổ vào!”
“Mày lặp lại lần nữa, ngon thì mày nói lại lần nữa, mày là cái thứ vô dụng, thế nên mới không có con gái nhà ai coi trọng mày, mày cũng không nhìn xem mày là cái thá gì à. Mày còn tự cho là mình tốt đẹp lắm đúng không? Loại người như mày, xứng đáng cả đời không cưới được vợ, cưới về cũng đội nón xanh. Không ai dưỡng già ma chay mồ mả cho mày!” Trần Nguyên cũng rất có khả năng mắng chửi người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT