Buổi chiều lúc Bạch Phấn Đấu trở về, lẩm nhẩm hát, tâm trạng rất khá.
Này ngẫu nhiên gặp được bạn học nữ, luôn làm người ta cảm thấy cao hứng, đặc biệt là bạn học nữ còn nhu tình như nước, hư hư thực thực có chút ý tứ đối với hắn. trong lòng Bạch Phấn Đấu thỏa mãn, hắn mua một lọ rượu nhỏ, thả trong túi, lẩm nhẩm hát, lúc lắc đầu vẫy đuôi bước vào sân.
Mới vừa vào viện, liền đối mặt với rất nhiều đôi mắt, mọi người đều ngồi ở trong viện dán hộp giấy đó. Vừa thấy Bạch Phấn Đấu, lập tức mở miệng: “Bạch Phấn Đấu à, hôm nay cậu xem mắt thế nào?”
Bạch Phấn Đấu hắc hắc cười một chút, nói: “Tôi xem mắt không thành, những cô gái mới lớn đó chỉ hướng về ai có điều kiện tốt thôi, có mắt như mù không biết nhìn người. Thật ra điều kiện của tôi cũng có kém đâu, chẳng qua tôi là nét đẹp nội tâm, các cô ấy không biết nhìn.”
Mọi người ồ lên một tiếng thật dài.
Chu Quần quyết đoán: “Không thành sao cậu còn cao hứng như vậy? Tôi còn nhìn đến cậu đi cùng người ta rồi, như thế nào, lại có mục tiêu mới?”
Bạch Phấn Đấu ho khan một tiếng, nói: “Mày đừng nói bừa, tao với Quan Quế Linh không có gì, chúng ta chính là bạn học cũ gặp nhau thì ôn chuyện thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT