Hiện tại ở niên đại cái này, mặc kệ là hôn sự hay là việc tang lễ, tất cả đều làm rất đơn giản.
Tang sự của lão Bạch cũng vậy. Nhưng mà bởi vì Lão Bạch qua đời quá mức ly kỳ, Bạch Phấn Đấu lại khóc ngất không biết bao nhiêu lần, thế cho nên bọn họ bên này vẫn bị không ít người chú ý, xa xa gần gần, cũng đều qua đây thắp nén hương cúi đầu đưa tiễn.
Vương Hương Tú trở về vào buổi sáng ngày thứ ba của tang sự - đêm trước khi hạ táng, kéo theo Đồng Lai, hai người dập đầu với lão Bạch.
Bạch Phấn Đấu cắn răng muốn nứt lợi, quát: “Cút ngay, chúng mày cút cho tao, chúng mày có mặt mũi nào dám xuất hiện ở đây à, vẫn thấy hại nhà chúng tao chưa đủ sao? Nếu không phải quen biết nhà chúng mày, nếu không do quen biết nhà chúng mày, nhà tao làm gì đến nỗi thành ra thế này, làm gì đến nỗi rơi kết cục như này. Hiện tại ba tao đã phải nằm ở chỗ này, chúng mày còn không để ông ấy yên ổn đúng không? Mày tới làm gì, cút đi cho tao!”
Đây là do Bạch Phấn Đấu đã quỳ ba ngày khóc ba ngày, một chút sức lực cũng không có, chứ mà chỉ cần có một chút, Vương Hương Tú là bảo đảm sẽ bị đánh.
Vương Hương Tú cả người tiều tụy không chịu nổi, cô ta nắm tay con trai, đôi mắt sưng húp như quả vải, phảng phất sắp ngất đến nơi, cô ta lau nước mắt nói: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi, tôi biết tôi nhiều năm như vậy rất xin lỗi cậu…… Nhưng là rất nhiều chuyện, tôi cũng là người bị lừa, rất xin lỗi……”
“Mày có nói bao nhiêu lần lỗi, ba tao cũng không trở về nữa, ông ấy không về được nữa……” Bạch Phấn Đấu khóc lóc quỳ rạp trên mặt đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT