Mọi người đều là người cần mẫn, nhưng không có một ai cần mẫn hơn so với Vương Chiêu Đệ, nhà họ Chu hiện tại bởi vì có cô ấy, mười phần gọn gàng ngăn nắp. Cô ấy còn có thể đi bắt cá để cải thiện đồ ăn trong nhà, thế đã rất không dễ dàng.
Để mà nói, mọi người cảm thấy Vương Chiêu Đệ thật là rất khá, nhưng nếu bảo cưới Vương Chiêu Đệ về nhà mình hoặc là giới thiệu cho thân thích nhà mình, thì lại cảm thấy không được, rốt cuộc hộ khẩu nông thôn không có hạn ngạch lương thực.
Cô ấy lại ăn nhiều thế, nhà người bình thường chịu không nổi.
Nhưng mà người trong nhà không được, bên ngoài giúp cô ấy hỏi thăm một chút, cái đó vẫn được.
Mọi người hàn huyên tiếp, không khí dần dần náo nhiệt.
Mụ già Tô nằm ở trong nhà nghỉ ngơi, thật ra mụ ta nguyên bản cũng nghĩ ra ngoài ngồi trong chốc lát, nhưng gần đây ở bệnh viện luôn nằm, có thói quen lúc này ngủ một giấc, đơn giản liền không ra. Đợi mụ ta tỉnh ngủ, liền nghe được mọi người đang ríu rít gì đó.
Mụ bám lấy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền thấy hình như là đang nói gì đó với Vương Chiêu Đệ, mụ ta phỉ nhổ một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play