Mụ già Chu cảm thán: “Tôi trước kia cảm thấy chính mình không phải là một bà lão dễ gần gì, đi đến chỗ nào là làm người ta phiền chỗ đó. Nhưng tôi thật không nghĩ tới, có người còn quá đáng hơn cả tôi. Các bà nói xem tôi có thế nào cũng không bị bệnh viện đuổi ra ngoài đó! Bệnh viện đến mức trả tiền cũng không muốn kiếm, vậy cha con nhà này là bị người ta hận cỡ nào chứ.”
Ồ hóa ra mụ già này vẫn còn tự hiểu lấy mình đấy chứ.
Mụ ta thế mà hiểu được chính mình không được người ta ưa.
Nhưng mụ già Chu một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại là rất kiêu ngạo, bởi vì mụ ta đều không có bị người ta đuổi đi.
“Thật là ông trời có mắt, ha ha.”
Triệu Quế Hoa nhìn bộ dáng cao hứng của mụ già Cho, vẫn tiếp tục xoa giặt quần áo, làm bà chủ gia đình ý mà, nhìn có vẻ như cả ngày không có chuyện gì không cần đi làm chỉ ở trong nhà trông nhà là được. Nhưng thật ra việc để làm cực kỳ nhiều luôn.
Dù cho có con dâu giúp đỡ, thì quần áo của bản thân còn có thể để con dâu giặt hay sao? quần áo ông chồng già sao có thể để con dâu giặt?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT