Triệu Quế Hoa sâu kín nói: “Nếu nhà cô tiếp tục mặc kệ đứa nhỏ, về sau cứ như vậy, tôi nghĩ trong xưởng cũng chưa chắc sẽ cho nó nhận ca từ cô đâu. Một thằng ăn trộm nổi tiếng xa gần, trong xưởng còn phải giữ mặt mũi chứ, nói thêm, đem một thằng trộm cho vào xưởng, khác gì cho chuột vào trong lu gạo?”
Lời này lập tức đâm vào tâm Vương Hương Tú.
Nói mấy thứ khác cô ta đều thấy chẳng sao, nhưng lời nói này cô ta lại không dám không để ý.
Rốt cuộc, đây chính là liên quan đến tiền đồ của con trai cô ta!
Vương Hương Tú nghe mọi người nói, trong lòng cực kỳ khó chịu, đột nhiên cô ta liền bộc phát, quay đầu xách theo cái chổi xong trực tiếp đập về phía Kim Lai, rống giận: “Trộm trộm, con cả ngày chỉ biết trộm! Không trộm có thể chết hay sao! Nhà ta dù nghèo, nhưng con không thể càng nghèo càng không có cốt khí chứ. Con nhìn xem người ta đều dè bỉu chúng ta thế nào, con có biết xấu hổ hay không hả? Cả nhà chúng ta có xấu hổ hay không? Con biết mẹ với bà nội con sống khó khăn thế nào sao? Con biết chúng ta chịu bao nhiêu tủi thân để giữ gìn cái nhà này sao? Con chỉ biết phá hoạt thanh danh cái nhà này, mẹ đánh chết con, mẹ đánh chết con cái thằng ranh này! Để xem con còn dám hay không.”
Ba anh em Kim Lai vốn dĩ vẫn luôn đều đứng ở dưới mái hiên, dù sao trong lòng nó là biết, chuyện gì cũng sẽ chẳng có sao. Nếu là có việc, mẹ nó nhất định có thể giúp nó giải quyết sự tình. Mẹ nó giải quyết không được, còn có bà nội nó ở đó, còn có Bạch Phấn Đấu nữa.
Nó chỉ cần cúi đầu không nói lời nào, sự tình khẳng định rất nhanh sẽ trôi qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play