Dù là, dù có thật là một chút khả năng cũng không có. Mụ ta cũng cảm thấy nói ra càng tốt, không thể chỉ có nhà bọn họ đau lòng chứ. Mụ ta hy vọng nhìn thấy sắc mặt cũng đau lòng của Triệu Quế Hoa.
Mụ nói: “Cái đó của nhà bà, hiện tại còn giữ sao?”
Triệu Quế Hoa nghi hoặc nhìn mụ già Tô, nói: “Bà có bệnh hả? Đã rơi vỡ bao nhiêu năm rồi, tôi giữ lại làm quái gì? Đã sớm vứt, không thể ăn không thể uống không thể dùng, tôi giữ lại để nó đẻ con chắc? Nhưng mà bà ý, sao hôm nay lại đột nhiên nhắc tới cái này.”
Tới rồi tới rồi.
Mụ già Tô giả bộ sầu khổ, nói: “Thật ra cái kia có thể có giá trị không ít tiền, đáng tiếc của nhà tôi đã bị đập nát, không nghĩ tới cái của nhà bà cũng là bị vỡ nát.”
Triệu Quế Hoa: “Ôi dào, bà đang nói cái gì mê sảng vậy chứ, gì mà đáng giá với không đáng giá tiền, bà đừng có bị người ta lừa, tôi cảm thấy thứ đồ kia chẳng đáng giá tiền gì đâu. Không biết chừng người ta nói là đáng giá là đang cố ý lừa gạt bà đấy. Tôi không thấy ra có chỗ nào đáng giá.”
Mụ già Tô vội vàng: “Bà đừng có không tin, cái này thật sự đáng giá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT