Trên đầu và trên mặt đều có bùn. đã dậy một lần nữa. Luôn thẳng lưng, không tranh giành với mọi người, không nhượng bộ, cứ thế này thẳng lưng ngã từng bước rồi lại đứng dậy.
Sau này lớn lên, cô không còn ngây thơ và làm những trò đùa trẻ con nữa, nhưng cô vẫn ghét anh và yêu cầu bố đuổi anh đi. Cho nên Chu Chính Đình năm 18 tuổi bị phái ra nước ngoài, sau này khó gặp lại, nhưng mỗi lần gặp mặt, đều không tránh khỏi chế nhạo tỏ vẻ chán ghét hắn.
Nhưng chính người này lại không lâm vào cảnh nhà họ Lâm phá sản, anh từ nước ngoài trở về, tìm mọi cơ hội để từng bước leo lên vị trí cao, lại vướng vào tay Hoắc Dịch Bắc.
Vì đối nghịch với Hoắc Dịch Bắc là nam chính nên anh trở thành nhân vật phản diện lớn nhất trong sách. Bởi vì sự có mặt của anh, vị trí của Hoắc Dịch Bắc không ổn định, hết lần này đến lần khác phải hứng chịu những trận đòn nặng nề từ Chu Chính Đình. Cũng chính là người này, bất chấp những nghi ngờ trước đây, cũng không truy cứu sỉ nhục anh khi cô còn nhỏ, ngay cả lúc hấp hối, ôm thân thể bẩn thỉu của cô, từng bước một đưa cô từ tầng hầm ẩm thấp tối tăm đến ánh sáng.
…
Trong nguyên tác, Chu Chính Đình được lấy làm trẻ mồ côi cha mẹ đã qua đời, anh đã đến gặp Lâm Gia Thuần để trả thù. Kẻ thù của Chu Chính Đình là Hoắc Ưng, chủ tịch của Tập Đoàn Hoắc, cũng là cha của Hoắc Dịch Bắc. Mối thù giết cha không đội trời chung, là niềm tin lớn nhất của Chu Chính Đình trong cuộc sống là trả thù.
Tại sao anh không chọn cách tiếp cận trực tiếp với Hoắc Ưng?
Đại lục có hai gia tộc lớn là nhà họ Hoắc của tập đoàn Hoắc Ưng và nhà họ Quý của tập đoàn Quý Dương, nhìn toàn bộ đại lục thì chỉ có nhà họ Quý là có thể đánh trúng chủ tịch tập đoàn là Hoắc Ưng.
Luyến Đảo của nhà họ Lâm là công ty con của tập đoàn Quý Dương, và Lam Gia Thuần được coi là cấp dưới của nhà họ Quý, họ Quý không thân với nhà họ Hoắc, vì vậy Chu Chính Đình đã chọn sử dụng họ Lâm làm bàn đạp để tiếp cận gia đình Quý.
Lúc đó Chu Chính Đình mười ba tuổi, đang là một thợ sửa chữa học việc, máy móc trong nhà máy của gia đình họ Lâm có vấn đề, anh ta đi theo sư phụ để sửa chữa, hôm đó Lâm Gia Thuần tình cờ đến thăm nhà máy. May mắn như vậy, Chu Chính Đình đã cứu được Lâm Gia Thuần, người suýt bị rơi trúng hộp dụng cụ, vì anh ấy đã bị thương khi cứu Lâm Gia Thuần. Lâm Gia Thuần là một người đàn ông có tình yêu và chính nghĩa, ông chuẩn bị trả cho anh rất nhiều tiền nhưng anh là một cậu bé, anh nói rằng anh là một đứa trẻ mồ côi và anh muốn có một mái ấm. Mặc dù chỉ nhận anh là con nhà chính, nhưng anh là con trai để nuôi dạy.
Trong nguyên tác, Chu Chính Đình cuối cùng đã tiếp cận nhà Quý thông qua gia đình Lâm và trở thành một thanh kiếm sắc bén trong tay người đứng đầu nhà Quý mức độ lớn nhất.
Nếu không phải vì sự chán ghét của Lâm Âm khiến anh bị đày ra nước ngoài nhiều năm như vậy, thì việc đến gần nhà họ Quý sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lâm Âm thu lại suy nghĩ, đi tới sô pha ngồi xuống, Chu Chính Đình đang ngồi đối diện với cô, đang cùng Lâm Gia Thuần báo cáo tình hình của công ty nước ngoài. Chu Chính Đình tướng mạo thanh tú, đường nét khuôn mặt rất mềm mại, nhưng lông mày hơi sâu, lông mày sắc bén, lộ ra khí phách anh hùng.
Mối quan hệ giữa Lâm Âm và Chu Chính Đình không tốt chút nào, hay có thể nói là khá tệ. Chu Chính Đình là một đối tác rất tốt, nếu có thể cùng công ty Lâm gia trợ giúp, gia tộc Lâm gia sẽ không dễ dàng phá sản, mặc kệ Lâm gia có lặp lại sai lầm của nguyên văn hay không, cô cũng phải lên kế hoạch trước, cho dù Nó không phải để hợp tác, thậm chí là vì tình nghĩa, anh đã cứu cô từ kiếp trước, và cô nên có mối quan hệ tốt với anh ở kiếp này.
Chỉ nghĩ về quá khứ không mấy tươi đẹp, cô nhất thời không biết nói thế nào.
Nhưng khi Lâm Gia Thuần thấy cô không lên tiếng, ông nhắc nhở:
“Anh trai con rốt cuộc đã trở lại, con còn không chào hỏi anh sao?"
Lâm Gia Thuần chỉ thản nhiên nói cho con trai mình một mặt, biết Lâm Âm không thích Chu Chính Đình, và không mong đợi cô thực sự chào đón anh ta. Đương nhiên Chu Chính Đình không ngờ tới, nghe vậy chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Âm, hoàn toàn không quan tâm.
Lâm Âm điều chỉnh hô hấp, biểu tình ủ rũ, mắt Chu Chính Đình quét tới, cô cong môi cười với anh, giọng điệu ngọt ngào dễ thương nói:
“Anh đã lâu không gặp, anh ở đó thế nào rồi ? "
"..."
Ánh mắt chuẩn bị rời đi sau khi quét đi của Chu Chính Đình lại bị câu nói này ngăn lại. Mọi thứ lúc đầu đều khó khăn nhưng cô đã mở lời được cái này rồi thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Lâm Âm tỏ ra lo lắng, tự nhiên và hỏi Chu Chính Đình:
"Lần này khi nào anh quay về?"
Chu Chính Đình khá bình tĩnh, sau một thoáng ngạc nhiên, anh hoàn hồn và trả lời:
"Ở lại một tuần rồi về."
"Bây giờ công ty là đang thiếu nhân lực. Vừa mới nghe anh và cha nói sự phát triển bên đó là ổn định, sao anh không quay trở lại trụ sở chính và làm ở công ty đi?"
Chu Chính Đình không thể để lộ ra một chút kinh ngạc ngay cả khi nghe được những lời này mà bình tĩnh, Lâm Gia Thuần ở bên cạnh vội vàng nói: “A Âm, con thật sự muốn cho anh trai tới trụ sở sao?”
Lâm Âm nói : “Đương nhiên là không phải, công ty hiện đang thiếu nhân viên?"
Lâm Gia Thuần thấy vẻ mặt của cô không giống giả, ông cũng rất khó hiểu, chưa kịp trả lời thì Trương Uyển Như đột nhiên xuất hiện trên cầu thang và hét lên:
"A Âm, lại đây."
Lâm Âm ngoan ngoãn đi theo Trương Uyển Như đến chỗ. Vào cửa, Trương Uyển Như hỏi cô:
"Con sao vậy? Làm sao con có thể đề nghị để anh ta đến trụ sở? Con không phải ghét nhất anh ta sao?"
Tin đồn về việc Chu Chính Đình là con hoang của Lâm Gia Thuần có phải hay không cũng đã bị Trương Uyển Như nghe được, bất quá đứa bé có phải là con ngoài giá thú của Lâm Gia Thuần, bà có thù oán với anh ta, Lâm Âm không thích anh ta, thật ra bà cũng không thích anh ta.
Lâm Âm nói: “Anh ấy quản lý văn phòng chi nhánh ở nước ngoài rất tốt và năng lực của anh ấy rất mạnh. Giữ anh ấy ở lại văn phòng chi nhánh nước ngoài không phải là quá lãng phí sao? Để anh ấy trở về trụ sở chính làm việc thì tốt hơn. Bố cũng có thể nhờ anh ấy làm trợ thủ. Mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa khi bố mẹ về già, con e rằng một mình mình không thể xoay xở được đâu. Nếu có anh ấy bên cạnh hỗ trợ có phải tốt không?"
"Con bị điên à? Con muốn nó giúp sao? Nó phụ trách giúp đỡ quản công ty? Nó là người ngoài làm gì đủ tư cách quản lý công ty ở nhà?"
“Anh ấy không phải người ngoài, anh ấy là con trai của cha. "
"Con ... " Trương Uyển Như nhìn cô như không dám tin.
"Con đang suy nghĩ gì vậy? Không phải con ghét nó sao? Bởi vì con ghét nó, cha con để nó ra nước ngoài, con vẫn có ý định trong tương lai giao công ty thuộc sở hữu của mình cho nó"
"Con ghét anh ta không phải là giả, nhưng lần này đi với cha và xung quanh con học được rất nhiều, việt tư là việc tư việc công là việt công, công và tư để tách khả năng tốt của mình, anh ấy năng lực không tồi, đến tổng công ty trăm lợi không hại."
"Cái gì trăm lợi không hại, ai mà biết, bây giờ ta và cha con còn ở đây, tương lai nếu chúng ta không còn, ai có thể đảm bảo rằng nó không bắt nạt con?"
Nếu là như vậy, lúc trước cũng sẽ không chết, cắn Hoắc Dịch Bắc không bỏ, kỳ thật lúc ấy Hoắc Ưng đã không còn nữa, Chu Chính Đình thù cũng coi như báo, anh ta vẫn luôn cùng Hoắc Dịch Bắc đối nghịch, bởi vì có anh ta ở đây, Hoắc Dịch Bắc sống cũng không quá dễ dàng.
Và hơn nửa năm đó anh cũng đã cứu cô khỏi tầng hầm đó, dù cô chết sau đó nhưng ít nhất anh cũng cho cô chữa bệnh trước khi chết, để cái chết của cô không quá đau đớn.
"Chúng ta đã sống với anh ấy rất nhiều năm, anh ấy là người như thế nào và chúng ta biết rõ về anh ấy. Tốt hơn hết hãy để anh ấy giúp con. Con không thể lo việc đó trong tương lai và tìm một người quản lý chuyên nghiệp, tốt đúng không? ".
Nghe đến đây, Trương Uyển Như do dự. Tuy nhiên, bà thực sự không thích cậu con trai này. Bà nói:
"Vấn đề này phải được thảo luận về lâu dài. Ba con và ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng. Hiện tại mẹ không muốn nhắc tới. "
Lâm Âm ngoan ngoãn trả lời: “Được ạ."
Lâm Âm muốn cùng Chu Chính Đình ăn cơm tối cùng quan hệ thật tốt, tình cờ giúp người hầu một cái, vốn là ở kế bên, vì cô thích xương sườn. Lâm Âm đứng dậy đặt miếng sườn trước mặt Chu Chính Đình, cười nói:
"Ở nước ngoài chắc ăn sườn khó lắm. Tôi nhớ anh rất thích món sườn xào tỏi. Đã trở lại thì ăn nhiều một chút."