Lâm Âm nhìn Hoắc Dịch Bắc bên kia còn có hai cái ghế không dùng đến, Hoắc Dịch Bắc kéo một cái đặt ở bên cạnh giường của cô, ngồi xuống hỏi cô: "Có chuyện muốn nói với anh sao?" Dù bận vẫn ung dung ngữ khí, cái loại này tựa hồ hết thảy đều ở anh nắm giữ tự tin xuất hiện ở trên người anh ta.
Lâm Âm rất sợ nếu tiếp tục khó khăn chia tay với Hoắc Dịch Bắc thì những kí ức còn lại sẽ biến mất, tốt hơn hết nên tạm thời hòa giải với Hoắc Dịch Bắc, sau khi viết ra hết kí ức, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi con đỉa hút máu này.
Hơn nữa, cô muốn thoát khỏi loại đau khổ đó vĩnh viễn, và hoàn toàn cắt đứt ý định dùng Lâm gia làm bàn đạp của anh ta.
“Tôi đã nói chia tay rồi, sao anh vẫn lại đi theo tôi?” Cô hỏi anh.
Hoắc Dịch Bắc hiển nhiên cảm thấy giọng điệu của cô khác mấy lần trước, mấy lần đầu lạnh lùng không dứt, nhưng lần này, tuy nói những lời như vậy, nhưng trong giọng điệu cũng có chút tức giận nhàn nhạt.
Hoắc Dịch Bắc nói: "Em nói tôi không quan tâm đến em, tôi chỉ muốn chứng minh rằng em là sai, tôi không có không quan tâm đến em."
Cô ôm trán với một cái nhìn bất lực, và mỉm cười: "Hoắc Dịch Bắc, anh thật đúng là oan gia.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play