Người phụ nữ bên ngoài không nghe thấy tiếng đáp lại, bắt đầu đập cửa dữ dội, giọng nói trở nên gay gắt. "Mau mở cửa? Tôi có chuyện muốn hỏi anh? Mau mở cửa, nhanh mở cửa-"

Ngữ điệu kéo dài khiến trái tim người ta chợt vỡ òa, tiếng móng tay dài cào vào cửa vang lên không thể giải thích được bên tai nhưng vào trong tai ba người đều có một cảm giác kinh hoàng.

Ba người liếc nhìn nhau. Triệu Dương nhịn không được, y đứng lên, vén tay áo: "Để ta xem đây là thứ gì!"

"Đến đây! Ngươi có tin ngươi mà gõ lần nữa, lão tử liền cho ngươi một đấm không!"

Triệu Dương đi ra mở cửa, Cố Ninh cùng Trương Châu đi theo phía sau. Bất chợt một luồn sáng chói lóa từ cửa chiếu vào khiến Cố Ninh híp mắt lại, dùng tay che dòng ánh sáng mạnh mẽ kia.

Triệu Dương đang đối mặt với luồng sáng mạnh không nhịn được "Ngọa tòa" một tiếng.

Trương Châu nghiêng mặt, không kiên nhẫn nói:" Người ở bên ngoài, có thể tắt đèn được không? Ngươi chả lẽ là mặt xấu quá chứ gì nên không cho bọn ta nhìn, làm như thế có thể làm hại mắt bọn ta!"(?)

Nữ nhân ngoài cửa:"....... A lão nương tuy rằng xấu thật nhưng không đến phiên chúng mày ghét bỏ."

Cố Ninh nhanh nhảu hỏi: "Vậy thì ai có thể ghét bỏ được cô?"

Nữ nhân ngoài cửa đột nhiên đáp với giọng rù quyến:" Đương nhiên là anh yêu nhà ta rồi ~ "

Triệu Dương kêu thảm: "Thời buổi này người ta thậm chí là npc cũng đều có đôi có cặp hết rồi! Mà ta còn vẫn còn là cẩu độc thân, đúng là tan nát cõi lòng mà..."

Trương Châu xoa xoa nhẹ đầu chó Triệu Dương một lát:" Được rồi đừng bi thương nữa! Ngươi ra ngoài tắt đèn, nếu không chúng ta sẽ đóng cửa."

Cố Ninh đứng ở phía sau Triệu Dương, xuyên thấu qua kẽ tay của hắn có thể thấy một bóng dáng của nam nhân, người đó mặc một bộ hồng y quỷ dị.

Người phụ nữ có chuyện muốn hỏi, đương nhiên không thể làm mất lòng bọn họ. Vì vậy cô tắt đèn bên ngoài đi. Trong hành lang tối sầm lại, trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc váy đỏ tươi, ngay trước mắt ba người bọn họ.

Triệu Dương chống lại ý nghĩ quay đầu lại, cố tỏ vẻ lạnh lùng boi nói: " Nữ quỷ hồng y. Vận khí của ba người chúng ta thật tốt."

Cái "Đâu" đó rất linh nghiệm. (?)

Trương Châu nghe vậy, sờ sờ chóp mũi, có chút lương tâm cắn dứt quay mặt đi.

Ánh mắt Cố Ninh nhìn về phía vị mỹ nữ bên ngoài, cô nàng vừa rồi không phản bác lại lời nói của Triệu Dương, điều đó có nghĩa là cô quả thực vô nhân tính.

Ngay khi ánh đèn mờ đi, khuôn mặt của nữ tử đã lộ ra trước mặt ba người bọn họ. Triệu Dương đối mặt với nữ nhân cũng phải thừa nhận rằng con ma nữ này quả là có làn da trắng đẹp thật.

Y đang muốn mở lời cùng nữ nhân nói chuyện, chưa kịp đầu nhanh hơn não thì đã nghe thấy nữ nhân ghét bỏ nói: "Tránh ra, ta muốn nói chuyện với tiểu ca ca đẹp trai đằng sau mày cơ!"

Triệu Dương: "...... Khiếp, bả còn body samsung? "

Nữ nhân nhếch môi:" Ta không nói chuyện với người đã xấu xí còn không cùng đẳng cấp như mày. "

Triệu Dương giận dữ giơ nắm đấm lên định đấm ả một phát cho đã đời nhưng bị Trương Châu ngăn lại, còn kéo lê lết đến góc tường giảng đạo lý.

Cố Ninh liếc nhìn nữ quỷ như nhìn không khí, khoanh tay đứng bên khung cửa, mặt mày thanh lãnh không chút cảm xúc: "Cô đang tìm cái gì?"

Nữ quỷ quen nhìn người đẹp nhưng cũng chưa từng nhìn thấy em nào tuyệt sắc như em này cả, ánh mắt biến thái xẹt qua gương mặt của Cố Ninh, từng li từng tý ngắm nhìn anh. Sau một lúc đứng hình, cô mới cười nhẹ, ngữ khí ái muội:" Tiểu ca ca, anh lớn lên thật là đẹp mắt a, có bạn gái chưa? Cho em xin cái info được hông?"

Nghe thấy lời nói của nữ quỷ hám trai, Triệu Dương thấp giọng mắng vài câu:" Đúng là không cần mặt mũi gì hết! Còn nói ngươi không có người yêu sao? Đừng dây dưa với tiểu đội đơn thuần của chúng ta>"

Ngón tay nữ nhân trắng nõn chạm qua môi đỏ, cười vũ mị: "a~ Ta không ngại có hai anh bạn lữ đâu."

Triệu Dương ức chế đến mức muốn đi lên khiêu chiến với nữ nhân chân tay "mềm yếu" này. Trương Châu thấy vậy vội túm lấy Triệu Dương, thì thào nói:" Calm down đi! Nữ nhân này không đơn giản như ta nghĩ đâu!"

Triệu Dương nghe vậy, mới lấy lại bình tĩnh một chút. Phía sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nhìn dung mạo nữ nhân diễm lệ, y trong lòng đề cao cảnh giác, nữ nhân này nhất định không vô hại như vẻ bề ngoài đâu. Nhất định lại là chủ tịch giả nghèo và cái kết!

Có thể khơi dậy cơn tức giận của y trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Dương lại lần nữa đối thí luyện phó bản này sinh ra hoài nghi, thật sự đây chỉ là phó bản cấp thấp để loại bỏ người chơi thử sao?

Triệu Dương cùng Trương Châu liếc nhau, trong mắt đều là cảnh giác mãnh liệt.

Phó bản không đơn giản, nữ nhân này cũng không đơn giản.

Bọn họ phải cẩn thận, dũng mãnh lên để đội trường không bị vĩnh biệt cụ trong phó bản lần này.

Cố Ninh ở cạnh cửa không hề biết đến kế hoạch của Triệu Dương và Trương Châu, anh mặt than nhìn nữ nhân đang làm trò lố bịch ngoài cửa.

Nữ nhân khẽ nâng cẳng chân lên, chiếc váy xẻ đến đùi cắt ngang bắp chân. Cô nở cười đen tối, đôi môi đỏ mọng lộ ra khí chất phong tình mê người, đôi mắt câu nhân thẳng lăng lăng nhìn Cố Ninh.

Cố Ninh khẽ cau mày, bất động thanh sắc: "Xin hãy tự trọng."

Cố Ninh càng nói như vậy. Nữ nhân càng hưng phấn, có thể câu dẫn được người chơi mỹ nhân lạnh lùng đến mất đoan trang mới có thể chứng minh mị lực của cổ.

Ngay khi cô nàng càng ngày càng trở nên kích động, cô lại nghe thấy Cố Ninh nói: "Cẩn thận, da của cô sắp nứt ra rồi."

Nữ nhân:"......" Tụt mood

Nữ nhân nghe vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng duỗi tay che lại mặt mình, qua vài giây, cô mới như kịp phản ứng lại, bịt tai trộm chuông* nói: "Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu."

(có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa mình, không lừa được người.)

Cố Ninh lạnh nhạt nói: "Nghe không hiểu? Vậy ngậm miệng cút đi, tôi không muốn phải tốn nước bọt với cái loại xấu xí như này."

Mặt ả quả thật rất đẹp, diễm lệ nhu mị, màu da trắng nõn, chính là khuôn mặt của người đẹp hiếm có.

Nếu đây là mặt thật của ả, thực sự có thể được gọi là mỹ nhân, nhưng đáng tiếc là không phải.

Nữ nhân nhăn mặt, hai mắt dần nhuộm đỏ, nhìn mặt Cố Ninh, mắt lộ ra vẻ si mê, ả duỗi tay vuốt ve mặt mình, môi đỏ nỉ non: "Thật đẹp, thật đẹp nha, nếu, nếu đây là mặt ta......"

Chung quanh nữ nhân bắt đầu xuất hiện sương đỏ, sương mù bốc lên mùi vị khó ngửi, còn nữ nhân đang nỉ non cái gì, thanh âm quá nhỏ nghe không rõ.

Cố Ninh thấy nữ nhân đang xuất hiện bóng chồng, cũng không nói gì nữa, ánh mắt sâu thẳm nhìn da mặt nữ nhân, liền chuẩn bị xoay người đóng cửa.

Đúng lúc này lại xảy ra ngoài ý muốn, nữ nhân không biết nghĩ cái gì, sửa lại bộ dáng vũ mị vừa rồi, môi đỏ nháy mắt chuyển đen, móng tay sắc bén cong gập, ả duỗi tay bắt lấy Cố Ninh.

Triệu Dương cùng Trương Châu trong phòng thấy thế, sắc mặt thay đổi, hai người vội vàng móc ra đạo cụ chuẩn bị tiếp đón nữ quỷ.

Nhưng bọn họ cách xa cửa, vốn chỉ có thấy nữ nhân bị một luồng khí đen quấn quanh cổ, treo cao giữa không trung, rồi sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của nữ quỷ, hung hăng đem nữ quỷ ném qua một bên trên mặt đất.

Nữ quỷ sợ hãi, thân thể không nhịn được run rẩy.

Này, sao có thể?! Vị kia sao có thể xuất hiện ở phó bản cấp thấp này chứ?!

Ở trong mắt nữ nhân, trước mặt không phải khí đen, mà là một vị không có hóa thân!

Nữ nhân cực kỳ sợ hãi, nhưng ả vẫn không bỏ qua mặt của Cố Ninh, ả hiện tại vẫn rất muốn mặt của Cố Ninh, nàng rất thích mặt của Cố Ninh, thích đến ——

—— muốn lột sống xuống rồi đem đi cất chứa.

Khí đen dạy dỗ nữ nhân xong, phiêu phiêu đến bên người Cố Ninh.

Tuy rằng vừa rồi thứ này có giúp mình, nhưng Cố Ninh thử nghĩ lại chuyện vừa rồi, rất không thể có hảo cảm với khí đen.

Thấy khí đen muốn vào, Cố Ninh lạnh mặt nói: "Muộn rồi, nên không muốn tiếp nhà mi vào uống trà, gặp lại." Nói xong, ầm một tiếng đem cửa đóng lại.

Nữ nhân ngoài cửa thấy một màn này, đột nhiên rất muốn cười ha ha, vị kia vốn là muốn gió liền có gió muốn mưa liền có mưa, thật không ngờ cũng sẽ có một ngày bị người từ chối nha!

Nữ nhân nghĩ như vậy, cảm thấy chính mình bị từ chối cũng không phải chuyện gì rất khó tiếp nhận.

Khí đen không làm gì, nhưng độ dày lại thay đổi.

Nó "pia" một tiếng đánh vào mặt nữ nhân, sau đó biến mất tại chỗ.

Nữ nhân che lại cái mặt bị đánh vỡ của mình, thấp thỏm lo âu trở lại phòng, khi nhìn đến chỗ bị vỡ ra, lửa giận trong lòng ngập trời, nàng một đấm đem gương đập nát, thở nặng nề cứ như người vậy.

Một lát sau, nữ nhân hắc hắc mở miệng cười.

Tấm gương vỡ vụn, khuôn mặt nát bét của ả, nghiêng đầu, ngữ khí tràn ngập ác ý: "Ha ha, ngươi không cho ta, ta cũng sẽ không cho ngươi được yên ổn!"

Trong phòng phòng 308, ánh đèn sáng tỏ.

Cố Ninh vừa quay đầu lại, liền đối diện với hai tầm mắt đang soi mói kia, Triệu Dương ôm cánh tay nói: "Hừ hừ, nói nhanh lên, cậu cùng khí đen kia có quan hệ gì? Sao lại muốn giúp cậu?"

Trương Châu nhìn mặt Cố Ninh, lại sờ sờ mặt mình, nhỏ giọng thầm nói: "Cho dù lớn lên đẹp như vậy, thì có thể làm gì thì làm sao? Tôi có nên mua một cái mặt nạ đẹp tí không nhỉ?"

Cố Ninh dở khóc dở cười nói: "Hai người đủ rồi đó, trêu chọc thì trêu chọc, đừng có mà đánh người ha."

Nhưng bọn họ nói tới nói lui, lo lắng trong mắt vẫn rất dày, Cố Ninh nhìn cũng thấy lòng ấm hơn.

Ngoại trừ người kia, sẽ không ai quan tâm yêu quý cậu như vậy.

Cố Ninh có chút kinh hãi nghĩ.

Người kia là ai? Câu sao lại có loại suy nghĩ này?

009 giấu sâu trong ý thức, đắc ý cười.

Đoạn nhạc đệm này qua đi, Cố Ninh tiếp tục phân tích manh mối phát hiện được, cậu đi đến bên phim truyền hình, hỏi Triệu Dương cùng Trương Châu: "Cái TV này, hai người đã mở ra xem chưa?"

Triệu Dương cùng Trương Châu lắc đầu: "Không có."

Cố Ninh nói: "Mở TV ra, sẽ phát một đoạn tin cùng hình ảnh tuyên truyền quảng cáo, tôi lúc đầu cứ tưởng là do máy bay không người lái ghi hình, vừa rồi mới biết ra là do quái vật ghi."

Cố Ninh bắt đầu nhớ lại những hình ảnh đó: "Trong hình ảnh có thời gian, chung cư khách thuê này, chỉ có buổi sáng cùng chạng vạng mới hoạt động, gặp mặt nhau cũng không chào hỏi, rất lạnh nhạt."

"Cửa chung cư mở ra lúc 10h6p, sau đó quái vật cũng sẽ ra tuần tra, quái vật thấy phòng bật đèn liền sẽ giết chết khách thuê phòng đó, manh mối tôi biết chỉ có như vậy."

Cố Ninh nói xong, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Nữ nhân vừa rồi, ả không phải người, mặt ả cũng là giả, nếu đoán không sai——"

Cố Ninh cúi đầu nhìn bàn trà càng như da người, bình tĩnh nói: "Khối da này, có lẽ là do cô ta vẽ ra."

Cố Ninh nói, làm Triệu Dương cùng Trương Châu không rét mà run, Triệu Dương nhớ tới cô ả ân cần với Cố Ninh, hậu tri hậu giác* nói: "Cho nên ả vừa rồi nói cậu đẹp, là......"

(Hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc)

Triệu Dương da đầu tê dại, không nói dứt lời.

Cố Ninh tiếp lời, nói: "Anh đoán không sai, ả muốn mặt tôi."

Lời này vừa nói ra, Triệu Dương nhịn không được "Mẹ nó" một tiếng, y gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác hỏi Trương Châu: "Châu à, đây thực sự là phó bản thí luyện sao?"

Trương Châu cũng có chút bị dọa nghe vậy chần chờ nói: "Chắc là vậy?"

Anh em cùng cảnh ngộ liếc nhau, không cấm muốn ôm đau đầu khóc một hồi, đây là cái vận khí gì trời!

Triệu Dương bi thương nhìn Cố Ninh, nói: "Đội trưởng à, cậu tốt nhất là đừng có vận khí E nha, nếu không Liên minh người chiến thắng của chúng ta đều toàn diệt!"

"May mắn E?" Cố Ninh buồn bực nói: "Này không phải là loại vận khí rất tốt sao?"

Triệu Dương nghe vậy, quay đầu cùng Trương Châu nhìn nhau, lời nói thấm thía nói: "Châu à, vị đội trưởng này không quá đáng tin cậy nha."

Trương Châu cũng cảm thấy vậy, liền gật đầu phụ họa.

Cố Ninh cổ lỗ sỉ lại nói: "May mắn E kém hay không kém, đều do tôi định đoạt, tôi nói nó kém thì nó sẽ kém, tôi nói nó tốt thì nó sẽ tốt thôi."

Nghe hết một lời mạnh mẽ như vậy, làm Triệu Dương lệ nóng doanh tròng: "Nói rất đúng! Triệu Dương tôi không chọn sai người, đội trưởng yyds!"

Đầu Cố Ninh đầy dấu chấm hỏi: "Cái gì?"

Vẻ mặt Triệu Dương như muốn nói cậu còn không hiểu: "Đội trưởng mãi mãi là thần!"

Cố Ninh "A" một tiếng: "Ra là thế, cảm ơn đã khích lệ."

Triệu Dương: "Đội trưởng không cần khách khí~"

Thấy Cố Ninh đối với quy tắc trò chơi nửa biết nửa không, Triệu Dương cùng Trương Châu liền phổ cập khoa học cho Cố Ninh một phen.

Triệu Dương nâng tay lên, chỉ vào vòng tay trên cổ tay nói: "Con hàng này chính là hệ thống phụ nói vòng tay, tôi là người chơi cấp ba, màu sắc vòng tay là màu hồng nhạt, Trương Châu là người chơi cấp bốn, vòng tay là màu hồng đỏ."

Cố Ninh nhìn vòng tay của Triệu Dương và Trương Châu, phát hiện màu của vòng tay thật sự không giống nhau.

Cố Ninh hỏi Triệu Dương: "Màu vòng tay có gì đáng để chú ý sao?"

Triệu Dương nghe Cố Ninh gỏi, gãi gãi đầu, nghiêng đầu hỏi Trương Châu: "Cậu thấy sao?"

Triệu Dương cũng không trông cậy vào Trương Châu có thể trả lời, nhưng Trương Châu lại rất nghiêm túc nói: "Màu vòng tay là dựa vào cấp bậc của người chơi mà thay đổi, tôi nghe vị người chơi đại lão nào đó từng nói qua, màu vòng tay càng gần màu xanh lục, thì chứng minh cấp bậc của người chơi càng cao."

Triệu Dương buồn bực hỏi: "Vì sao lại là màu xanh lục?"

Cố Ninh nói: "Bởi vì màu xanh lục là màu sinh mệnh."

Triệu Dương vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Ninh: "Tôi sao lại thấy rất mơ hồ nha."

Trương Châu gật đầu đồng ý với cách nói của Cố Ninh, trong mắt mang theo tán thưởng, không lỗ là đội trưởng nhà hắn, cho Cố Ninh một biểu tình bội phục, Trương Châu tiếp tục nói: "Màu thấp kém nhất là màu đỏ, sau đó chính là màu đen, cuối cùng là màu xanh lục."

"Một ít người chơi lâu năm chính là dựa vào vòng tay để kết luận cấp bậc," Triệu Dương châm chọc "Ở trong phó bản đều nhìn người để hạ đĩa, xem cậu cấp bậc thấp, liền chướng mắt, châm chọc mỉa mai, còn châm chọc tới cả hiện thực."

Trương Châu không nói gì, hiển nhiên hắn cùng Triệu Dương đều gặp phải tình huống giống như vậy.

Cố Ninh không biết nên làm sao để trấn an bọn họ, trầm mặc vài giây, gằn từng chữ một nói: "Ba người chúng ta sẽ có được màu sắc sinh mệnh tươi tốt nhất."

Triệu Dương cùng Trương Châu ngẩng đầu nhìn Cố Ninh, giờ phút này trên người Cố Ninh như sáng lên, cả người tràn ngập nhiệt tình bất khuất.

Loại cảm xúc này cũng cảm nhiễm luôn cả Triệu Dương và Trương Châu, hai người cùng nói: "Ba người chúng ta sẽ có được màu sắc sinh mệnh tươi đẹp nhất!"

Cố Ninh nghe vậy, đôi mắt khẽ cong.

Triệu Dương lại giới thiệu đạo cụ cho Cố Ninh: "Đội trưởng nếu cậu thông quan thành công, được nhận vàng thì trước tiên phải mua đạo cụ loại phòng vệ ấy, đạo cụ loại phòng vệ cũng không quý lắm, ở trong phó bản có thể cứu mạng mình, tương đối có lời."

Cố Ninh nghe vậy, khẽ nâng mắt, hỏi: "Các anh không nghĩ tới việc mua đạo cụ loại công kích và loại nguyền rủa à?"

Triệu Dương cười khổ một tiếng: "Đội trưởng, tôi cùng Trương Châu không có thực lực, ở trong trò chơi lăn lộn mấy năm mới lết đến cấp ba, ở phó bản chỉ biết ôm đùi thông quan, những cái đùi đó lại không ngốc, bọn họ sẽ che chở chúng tôi, ngoại trừ coi trọng đạo cụ phòng vệ của chúng tôi, nếu không còn có thể coi trong thân mình sao?"

Trải qua chua xót, từ trong miệng Triệu Dương nói ra, ngược lại có chút khôi hài.

Cố Ninh dưới đáy lòng thở dài, anh biết Triệu Dương là cố ý nói như vậy, cũng vì không muốn để anh khó chịu.

Nhưng Cố Ninh sao lại không khó chịu chứ? Triệu Dương vì sao muốn mua loại đạo cụ phòng vệ, y không muốn mua loại công kích với loại nguyền rủa, ở trong phó bản đại sát tứ phương sao?

Triệu Dương muốn, nhưng thực lực chỉ có nhiêu đó, y không thể làm càn, vì sống sót, y chỉ có thể làm một cái "Bao chữa bệnh", vì giữ mạng cho người chơi lợi hại.

Cố Ninh giơ tay, xoa đầu Triệu Dương, nói: "Không sao, sau này anh muốn mua cái gì thì mua cái đó, chỉ cần anh thích là được."

Triệu Dương ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: "Đội trưởng, cậu thật tốt."

Cố Ninh cười, nói: "Ngoan."

Triệu Dương cười vui vẻ, một màn này dừng ở trong mắt Trương Châu, hắn quay mặt đi, có chút không nỡ nhìn.

Dù sao cũng là người, mới đây đã thành chó, chậc.

Đồng hồ trên vách tường chỉ hướng 1 giờ sáng.

Triệu Dương cùng Trương Châu có chút mệt mỏi ngáp một cái, Cố Ninh thấy thế, liền nói: "Nếu không các anh ngủ một lát đi, ngày mai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã."

Triệu Dương cảm thấy Cố Ninh nói rất đúng, tung ta tung tăng chạy tới phòng ngủ của Cố Ninh, vui vẻ nhảy lên giường nói: "Đội trưởng mau tới đây, giường này rất thoải mái nha~"

Cố Ninh cười đồng ý.

Trương Châu một bên nói: "Cậu đừng chiều hắn, cái tên này rất dễ đặng cái mũi lên mặt."

Cố Ninh nói không sao, sau đó giục Trương Châu cũng nhanh lên.

Trương Châu đi theo phía sau Cố Ninh, cảm thấy ánh mắt chính mình thật tốt, tìm được một vị đội trưởng tốt như vậy!

Trong phòng ngủ, Cố Ninh ngủ ở trên giường, Triệu Dương cùng Trương Châu ngủ ở sô pha gấp trên giường.

Theo cách nói của Triệu Dương, là vì tránh cho Cố Ninh không thoải mái, mà y cùng Trương Châu đã ngủ nhiều lần như vậy, cũng không để bụng lúc này.

Cố Ninh bật cười, cũng tùy ý để bọn họ làm.

Triệu Dương cùng Trương Châu rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, mép giường là đạo cụ ngưng tụ thành lá chắn.

Cố Ninh lại ngủ không được, anh ở trong lòng kêu: "009, mi ở đâu?"

Lần này 009 rất nhanh đã trả lời: "Ở đây ở đây, Ninh Ninh có việc gì sao?"

Cố Ninh hỏi: "Lúc trước kêu mi sao không thấy?"

009 có chút thấp thỏm: "Tui có việc."

Vừa nghe liền biết rất chột dạ, Cố Ninh nói: "009, ta không hy vọng mi gạt ta."

009 nóng nảy, nó vội nói: "Tui không phải cố ý không để ý tới Ninh Ninh, năng lượng của tui không đủ, không có cách nào tỉnh táo trong thời gian dài, thật sự không phải cố ý không để ý tới Ninh Ninh, Ninh Ninh không cần giận 009, 009 thật sự không cố ý QAQ."

Cố Ninh nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Vì sao năng lượng lại không đủ? Mi phải bổ sung thêm gì à?"

009 không dám giấu giếm, liền ăn ngay nói thật: "Yêu cầu Ninh Ninh cùng mục tiêu nhiệm vụ tiếp xúc thân mật."

Cố Ninh ngừng lại, không trả lời, 009 cho rằng Cố Ninh không vui, vội vàng nói: "Ninh Ninh yên tâm, không phải tiếp xúc không thể miêu tả gì!"

Cố Ninh cười khẽ, nói: "Ta biết."

"Cho nên mục tiêu nhiệm vụ là ai?"

009 ho nhẹ vài tiếng, lấy ra quy tắc trò chơi mình đã bịa tốt, lại lần nữa nói cho Cố Ninh nghe.

"Khụ, mục tiêu nhiệm vụ còn chưa có xuất hiện, chờ xuất hiện rồi tui sẽ nói cho Ninh Ninh~"

Thật ra đã xuất hiện rồi, nhưng bản thể không có ở đó, nó cảm thụ không được chút tình yêu nào của chủ nhân, không gian cũng mở không ra, trong không gian thuộc về vũ khí của Cố Ninh cùng mảnh nhỏ bộ phận thần hồn cũng không có cách lấy ra.

Vì che giấu sự chột dạ của chính mình, 009 lại lặp lại quy tắc trò chơi mà nó đã bịa cho Cố Ninh nghe.

Lần trước Cố Ninh nghe 009 nói quy tắc, tâm tư đều đặt ở trên hệ thống phụ, không có cẩn thận nghe, lần này khi anh nghe đến câu cuối cùng, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, nhưng khi anh nghĩ lại, lại không nhớ nổi.

Anh nhíu mày hỏi 009: "Câu cuối kia có ý gì?"

009 nói: "Ý trên mặt chữ nha."

009 chột dạ đến giọng cũng có chút phát run, nhưng vẫn như cũ nghiêm túc lừa dối chủ nhân.

Cố Ninh trầm mặc vài giây, hỏi: "Cho nên ký ức của ta thiếu mất? Sau đó còn —— chết?"

Cố Ninh không muốn thừa nhận chính mình đã chết, nhưng tiền đề là tăng cường thân hình, chính anh cũng không rõ, nếu không vì sao phúc lợi là tăng cường thân hình chứ không phải làm nhà giàu số một chứ?

009 cuống quít giải thích: "Không có chết! Ninh Ninh không có chết!"

Thanh âm lớn đến phá âm, nghe ra còn có chút sợ hãi.

"Chỉ là thân thể Ninh Ninh bị tổn thương rất nghiêm trọng, mới có phúc lợi này," 009 trấn định, bắt đầu giải thích: "Cho dù là ký ức, lúc trước Ninh Ninh bị bệnh, ký ức bị mất đi, cũng không phải chuyện lớn gì."

Cố Ninh nghe vậy, không hỏi lại gì nữa.

Sau một hồi, Cố Ninh mới nói: "009, ngủ ngon."

Sau khi Cố Ninh ngủ say, 009 mới từ trong chỗ sâu ý thức của Cố Ninh bay ra, nó thật cẩn thận mà dán lên trán Cố Ninh, thanh âm ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon, Ninh Ninh."

Ngủ ngon, chủ nhân thân ái của tôi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giấc ngủ Cố Ninh nông, nháy mắt tỉnh lại, anh cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mới thả lỏng thần kinh căng chặt.

Triệu Dương cùng Trương Châu còn đang ngủ, Cố Ninh không đánh thức bọn họ, xuống giường mang giày đi phòng rửa mặt.

Rửa mặt xong suôi, mới đánh thức Triệu Dương và Trương Châu: "Tỉnh tỉnh, chúng ta đi tìm manh mối thôi."

Triệu Dương cùng Trương Châu mơ mơ màng màng ngồi dậy, mang giày rửa mặt, chờ sau khi rửa mặt xong, trời đã sáng hẳn.

Cố Ninh mở cửa, liền thấy tất cả phòng của khách thuê trên hành lang đều đã mở rộng, nhóm khách thuê lục tục từ trong phòng ra ngoài, ba người Cố Ninh đi theo nhóm khách thuê xuống lầu.

Các người chơi dưới lầu, trải qua tuần tra đêm qua, đã thiếu gần một nửa.

Triệu Dương nhỏ giọng nói: "Nếu tôi trải qua một lần thành thịt nát, trở về chắc phải lập tức đến khám đầu mất."

Cố Ninh cảm thấy Triệu Dương nói rất đúng, người chơi thí luyện vốn không giống người chơi chính thức đã trải qua nhiều chuyện, đột nhiên gặp phải loại chuyện này, trở lại thế giới thực đầu tiên sẽ phải đến bệnh viện khám bác sĩ tâm lý.

Trong thang máy có chút chen chúc, Triệu Dương cùng Trương Châu sợ khách thuê chiếm tiện nghi, liền che trước người Cố Ninh, không cho nhóm khách thuê có cơ hội đụng tới Cố Ninh.

Triệu Dương nhìn lại những ánh mắt của đám khách thuê phía sau, khí thẳng hừ hừ: "Làm sao? Mấy người chưa từng thấy trai đẹp sao? Xem đi, xem nữa dẫm nát mắt mấy người!"

Triệu Dương nói vậy, nhóm khách thuê lúc này mới thu lại tầm mắt, ngược lại bắt đầu tán gẫu.

"Không biết hôm nay sẽ ăn món ngon gì nhờ? Mỗi lần khách nhân tới, đồ ăn phong phú không ít."

"Ai, tôi muốn ăn thịt nát mỹ vị kia, hút rột rột......"

"Tôi cũng vậy, hút rột rột......"

Triệu Dương cùng Trương Châu nghe lời này, bắt đầu cảm thấy không khoẻ.

Mà Cố Ninh bị bọn họ che ở phía sau, lúc này đang đấu tranh với khí đen.

Khí đen không biết chui từ chỗ nào ra, lẻn vào vạt áo của Cố Ninh, Cố Ninh cảm giác bụng có chút lạnh, cúi đầu vừa thấy, đối diện với khí đen.

Cố Ninh nghiến răng nghiến lợi bắt lấy khí đen, nhưng khí đen quá gian xảo, không chịu để Cố Ninh bắt lấy, thế là một người một khí, không ai nhường ai.

Cuối cùng vẫn là khí đen yếu thế, nó không đành lòng làm Cố Ninh bị thương, Cố Ninh phòng thủ lại rất lợi hại, khí đen buồn bực cực kỳ, héo đầu ba não biến mất ở trước mặt Cố Ninh.

Thấy khí đen ủ rũ cụp đuôi rời đi, Cố Ninh thoải mái cười một cái, đấu với anh đây? Khí đen kia còn non lắm.

009 ở chỗ sâu trong ý thức của Cố Ninh thấy một màn như vậy, hận không thể lập tức khôi phục năng lượng, đem một màn này lưu lại, cười nhạo người nào đó một trận.

Thang máy rất nhanh đã tới lầu một.

Lầu một đã có một nhóm lớn, trong đội có khách thuê cũng có người chơi.

Cố Ninh vừa xuất hiện, liền hấp dẫn đông đảo ánh mắt, Trần Văn ở trong đám người nhìn Cố Ninh, đôi mắt không nhịn được tỏa sáng, bộ dáng chắc chắn phải có được, Lưu Vũ cùng Vương Như ở bên cạnh nhìn mà ghét đen mặt.

Cố Ninh bỏ qua ánh mắt chung quanh, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, dáng người cứng rắn như cây tùng, mặt mày xinh đẹp như tranh.

Triệu Dương cùng Trương Châu đứng ở phía sau anh, thường thường châu đầu ghé tai nói gì.

Không quá vài phút, tiếng bước chân lê thê kéo dài cùng bánh xe lăn lộn vang lên, Cố Ninh ngửi được mùi tanh gay mũi.

Anh ngẩng đầu vừa thấy, ánh mắt vì thế co rụt.

—— quái vật tối hôm qua, mang theo xe đẩy thật lớn đầy thịt nát, đứng đó phát bữa sáng.

—— phát bữa sáng cho nhóm khách thuê.

Cố Ninh nhìn chung quanh bốn phía, ngoại trừ người chơi, trên mặt nhóm khách thuê đều lộ ra dục niệm tham lam.

Nhìn đội ngũ đến trước kia, đám khách thuê ăn thịt bùn ngấu nghiến, rất nhiều người chơi đều biến sắc, bắt đầu nôn mửa.

Cố Ninh cau mày, bắt đầu tự hỏi.

Tòa lầu này, còn có người sống sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play