Hình Dư Di cầm hộp cơm đến bệnh viện, lúc đó Kỷ Sâm đang nằm trên giường nghịch điện thoại.

Không rõ có phải do ảo giác của cô không mà khi lơ đãng ngước lên nhìn thấy cô, người đàn ông hình như đã nhếch mép cười.

Hình Dư Di khựng lại, tiếp đó tỏ vẻ không có gì mà đi tới giường, ngồi xuống ghế: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Rất ổn.” Kỷ Sâm nói.

Cô ồ một tiếng rồi hỏi: “À thì, có phải cậu lại đang an ủi tớ không?”

“Không hề, đúng là khỏe nhiều rồi, không đụng chạm nó thì sẽ không đau, có lẽ mấy hôm nữa là đi lại được rồi.”

Hình Dư Di thở phào: “Ồ.”

Bữa cơm này có món sườn hầm đậu phụ và trứng xào cà chua được yêu thích nhất căng tin, còn có thêm món đùi gà thơm phức, màu sắc mùi vị đủ đầy khiến người ta nhìn mà thèm c.hảy nước miếng, Kỷ Sâm cầm đũa lên gắp một miếng sườn cho vào miệng: “Cậu vất vả rồi.”

“Hả?” Hình Dư Di vội xua tay, “Không có gì, đây là việc tớ nên làm mà.”

“Xem bạn gái cậu đối xử tốt với cậu ghê chưa, phải yêu thương cô ấy nhiều hơn nhé.”

Cô hoảng hốt, nhận ra chị y tá không biết đã đến cạnh hai người từ lúc nào, đang cười tít mắt nhìn họ.

Hình Dư Di thấy tim lỗi nhịp, há miệng: “Em… em không…”

Chị y tá lắc đầu than thở: “Trẻ tuổi thật tốt.”

Chị ta nói xong liền ra ngoài, Hình Dư Di không kịp thanh minh gì, ngượng ngùng đến mức da đầu tê dại. Cô lén nhìn Kỷ Sâm, người đàn ông cúi đầu lặng lẽ ăn, dường như không nghe thấy đoạn nói chuyện ban nãy.

Là không nghe thấy hay… giả vờ không nghe?

Dù là thế nào thì Hình Dư Di cũng vui lòng giả ngốc theo anh, cô ho khan rồi bắt đầu trò chuyện vu vơ.

Cả quá trình, Kỷ Sâm luôn lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng phụ họa đôi câu, cứ thế mà một tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Đến lúc đi rồi, Hình Dư Di đứng lên: “Tóm lại là cậu có việc gì thì cứ nói với tớ nhé.”

“Ừ, cảm ơn.”

Hình Dư Di: “Vậy được, tớ…”

Kỷ Sâm gọi lại: “Khoan đã.”

“Sao?”

Kỷ Sâm lấy ra hai tấm vé, nói gọn: “Trước đây cậu chẳng đã nói thích ngôi sao này à? Đúng lúc anh ta sắp tới mở concert, bạn tôi có việc gấp không đi được nên cho tôi vé.”

“A, thật không???”

Hình Dư Di cầm ngay, sau khi xác nhận kỹ càng thì mừng rỡ nói: “Thật sự là concert của Bạch Bạch nhà tớ rồi! A a a a a vui quá vui quá!!!”

Dạo trước cô bận học quá nên không có thời gian quan tâm những việc này. Kỷ Sâm thấy cô vui như thế thì tâm trạng cũng phơi phới theo, khóe môi bất giác nhướng lên.

Đường cong đó dễ dàng rơi vào đôi mắt đang ngước nhìn của Hình Dư Di, cô như có một khoảnh khắc bần thần, đứng ngây ra tại chỗ.

Hai người nhìn nhau phút chốc, không khí như ngưng đọng, Hình Dư Di sực tỉnh trước, nói nhỏ: “À, vậy thì bạn cậu sao lại đưa vé cho cậu, cái này cũng không rẻ đâu.”

“Đương nhiên là không tặng miễn phí rồi.” Kỷ Sâm cốc trán cô, “Thấy cậu thích nên tiện tay mua lại thôi.”

“Giảm giá đấy, cũng không đắt lắm, đừng để tâm.”

Cô gái rõ ràng ngẩn người, Kỷ Sâm thầm nghĩ, có phải anh quá lộ liễu rồi không?

Kỷ Sâm sờ sờ mũi, nói như muốn che giấu: “Tôi… chỉ cảm thấy hình như cậu rất thích ca sĩ idol này, concert một năm chỉ diễn ở Bắc Kinh một lần, cơ hội cũng hiếm có…”

Hình như càng bôi càng đen, anh dứt khoát im lặng, quay sang nhìn ngoài cửa sổ, giả vờ đang ngắm cảnh.

Xung quanh yên tĩnh, đúng lúc Kỷ Sâm đứng ngồi không yên thì bên tai vẳng đến tiếng “cảm ơn” khe khẽ, sau đó là tiếng bước chân chạy đi mất.

Kỷ Sâm dưỡng chân hết hai tuần cũng coi như lành lặn, có thể xuống đất tự mình đi lại, chỉ có điều không được đi nhanh.

Sau khi anh ra viện thì nhận được bàn phím chơi game Hình Dư Di tặng, tuy không quá chuyên nghiệp nhưng là quà cô tặng, anh cũng yêu quý không rời, vui vẻ bày trên bàn trong phòng ký túc để sử dụng.

Tự anh thì không nhận ra nhưng bạn chung phòng đã quan sát thấy rõ ràng – tên ngố này hình như có một tâm tư khó nói với bàn phím của mình.

Ngày nào cũng nhẹ nhàng vu.ốt ve lau chùi để tránh bị bụi bặm, có lúc ngơ ngẩn ôm nó vào lòng như ôm cây cổ cầm, mày mắt có vẻ ưu tư động lòng người, nhìn ra ngọn núi xa xa kia.

Bạn cùng phòng nhìn anh, ngập ngừng nói: “Có chuyện này tôi muốn hỏi lâu rồi.”

Kỷ Sâm bực dọc nói: “Cái gì?”

“Thứ đồ chơi này có khả năng tự an ủi hả?” Anh bạn nhíu mày suy tư, lát sau vỗ vai anh, nói bằng giọng sâu xa ý nhị, “Chơi đủ thứ thì cũng phải chú ý chừng mực, làm hỏng cơ thể thì chết.”

Kỷ Sâm trầm tư hai giây.

“Cút!”

Đương nhiên anh sẽ không nói với bạn rằng – tôi đã cua gái bằng cách mà cậu dạy tôi, đây là chiến lợi phẩm tôi giành được.

Như vậy thì còn giữ được thể diện của hoàng tử phòng ký túc.

Quãng thời gian này quan hệ của anh với Hình Dư Di càng lúc càng gần gũi, Kỷ Sâm dần có một cảm giác tự tin – anh vốn không cần zhihu, không cần Vòng Ngọt Ngào của Bắc Đại, chỉ dựa vào sức quyến rũ lan tỏa bốn phương của mình là dư sức rồi.

Haizzz, ai bảo anh là người đàn ông uyên bác tài giỏi lại đẹp trai ngời ngời làm gì.

Thế là anh không update câu trả lời trên mạng nữa, mà bắt đầu kế hoạch “đơn độc chiến đấu” của mình.

Trong một tháng, Kỷ Sâm thi thoảng lượn qua lượn lại trước mặt Hình Dư Di, nhưng vẫn án binh bất động mà không có hành động gì đặc biệt.

Dự tính của anh là thế này – Bắc Đại nói cũng có lý, con người ấy mà, có được quá dễ dàng thì sẽ không biết trân trọng, thế nên anh quyết định bình tĩnh lại, bày binh bố trận từng chút một, dịu dàng ấm áp, đợi con mồi hoàn toàn mắc bẫy rồi mới đột ngột thu lưới.

Kỷ Sâm nhếch môi nghĩ như thế - hà hà, cô gái, cô không thoát được đâu.

Sinh nhật của Hình Dư Di đúng vào cuối học kỳ, ngoài mời những bạn cấp 3 khá thân quen ra thì còn một vài bạn bè đại học của cô nữa.

Ba người Phương Trạch Vũ, Ôn Nghiên và Kỷ Sâm bắt taxi đến chỗ sinh nhật, trên đường đi, Phương Trạch Vũ nhướng mày hỏi: “Kỷ Sâm, tốc độ này của cậu không ổn, mãi mà chẳng theo được cái bóng người ta nữa.”

“Cậu hiểu cái gì? Tôi là…” Bày mưu tính kế, tính toán từng bước, tâm tư kín đáo, thành trì bảo mật…

Anh gân cổ, bỗng cảm thấy cãi qua cãi lại thật chẳng có nghĩa lý gì, thế là rụt cổ lại: “Xì, dù sao cậu cứ ngồi đó chờ mà xem!”

Phương Trạch Vũ đương nhiên không tin, “ha” một tiếng: “Được, tôi chờ!”

Ba người được nhân viên phục vụ dẫn tới phòng bao, Hình Dư Di mời hai bàn, vẫn chưa đến giờ nên chưa đến đông đủ, nhưng Kỷ Sâm nhạy bén nhận ra có một nam sinh ngồi cạnh Hình Dư Di, lời nói cử chỉ rất ư là thân thiết.

Người con trai đó mắt hẹp dài, tướng mạo cũng ổn, nói cười với cô rất tự nhiên, thậm chí còn nghiêng người tới kề sát tai cô thì thầm nói gì đó.

Cảnh tượng đó rơi vào tầm mắt của đám bạn Bắc Đại tới sau, mấy cô gái thì thầm với nhau ngoài cửa: “La Tấn và Di Di cũng xứng đôi thật.”

“Đúng không, tớ cũng thấy thế, nghe nói La Tấn yêu thầm cậu ấy lâu rồi.”

“Chậc, xem ra họ sắp hẹn hò rồi nhỉ?”

Ầm!

Kỷ Sâm đứng đờ tại chỗ, ngỡ như sấm dội bên tai.

Khoan đã – đây không phải kịch bản mà anh cầm.

Dịu dàng từ tốn chầm chậm thu lưới bày mưu tính kế từng bước lập mưu đã nói đâu rồi???

Tưởng mình là cờ thủ, kết quả chớp mắt một cái, con mẹ nó, bản thân đã thành quân cờ rồi?!

Kỷ Sâm nheo mắt quan sát khóe môi La Tấn nhướng lên với Hình Dư Di, và cả ánh mắt long lanh kia – chậc! Mới nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, trong nụ cười kia rõ ràng là ba phần trêu ghẹo, ba phần âm mưu, bốn phần xấu xa!

Anh làm sao nhẫn nhịn người như vậy giễu võ giương oai trước mặt cô?!

Cơn giận dữ bùng lên, vẻ ngoài Kỷ Sâm lại giữ sự bình tĩnh, đi tới trước mặt hai người, sau đó ngồi “phịch” xuống phía bên kia của Hình Dư Di.

Cô gái lúc này mới thấy anh, chớp mắt hỏi: “Cậu tới rồi hả?”

“Ừ.” Kỷ Sâm gật đầu, mắt nhìn La Tấn, “Không biết đây là?”

Hình Dư Di nói: “Ồ, đây là bạn chung khoa tớ, La Tấn.”

La Tấn đeo một cặp kính gọng mảnh, lúc hơi ngước lên mặt kính phản xạ ánh sáng, cậu ta xoa xoa gọng kính: “Ừ, tôi là bạn đại học của Di Di.”

Mấy nữ sinh bình thường chơi khá thân với Hình Dư Di đều gọi cô là “Di Di”, lâu dần một vài nam sinh nào đó cũng bắt đầu gọi như vậy, cô đã quen rồi, cũng không thấy có vấn đề gì to tát.

Nhưng đến chỗ Kỷ Sâm thì lại gợn lên một làn sóng khi mới vừa bị đả kích tâm lý xong.

Di Di?!

Nếu anh không nghe lầm, tên khốn kia gọi nữ thần của anh là Di Di?

A! A! A!

Mẹ nó, Di Di là cái tên nhà ngươi gọi tùy tiện được sao! Nhà ngươi là tên phế vật ở quán trà lâu nào!!!

A! A! A!

Nội tâm như nghiêng sông đổ bể, vẻ mặt Kỷ Sâm không cảm xúc, ừ nhạt nhẽo một tiếng.

Hình Dư Di giới thiệu xong quay sang chỉ vào Kỷ Sâm, nói với La Tấn: “Sau đó thì bạn này là…”

“Tôi là Kỷ Sâm, bạn cấp 3 của Di Di,” Kỷ Sâm giơ tay, nở một nụ cười hoàn hảo, “Kiêm bạn đại học.”

Anh cố ý nhấn mạnh chữ “kiêm”, nghe nồng nặc mùi thuốc súng, cứ như đang chế giễu vậy.

Hahaha, cậu tưởng mình cậu là bạn đại học thôi à, tôi nói cho biết, mẹ nó tôi không chỉ là bạn đại học mà còn là bạn cấp 3 nhé! Ghê gớm không, ồ, tôi cảm thấy tôi ghê gớm cực kỳ!!!

Phương Trạch Vũ và Ôn Nghiên ngồi cạnh trầm tư một lúc rồi cùng cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, giả vờ không nghe thấy gì hết.

“…”

Vừa dứt câu, không khí yên tĩnh một lúc.

Mãi rồi La Tấn mới cười, giơ tay bắt tay Kỷ Sâm: “Xem ra tôi và người anhem này rất có duyên, đều là Bắc Đại.”

Ai có duyên với nhà ngươi?!

Kỷ Sâm chợt rụt tay lại, nghênh ngang ngồi dựa lưng ghế.

Thấy vậy La Tấn cũng không ngượng mà chỉ khẽ cười, cầm ly trà lên hớp một ngụm.

“Ừm, tôi đi vệ sinh một chút…” Hình Dư Di đứng phắt dậy, không đợi ai trả lời mà vội vã đi ra ngoài.

Nữ chính vừa đi, bầu không khí trở nên trầm lắng, đặc biệt là khu vực Kỷ Sâm và La Tấn ngồi, giống như đóng băng vậy, lại gần là thấy lạnh sống lưng.

Khóe môi Kỷ Sâm mím chặt nhìn thẳng vào điện thoại, không buồn nhìn người ngồi cạnh.

Thực ra trong lòng anh vừa tò mò muốn chết lại vừa đố kỵ muốn chết, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không xuống nước để hỏi được.

Lúc này có người ngồi cạnh hỏi: “Kỷ Sâm, cậu và Di Di quen nhau từ cấp 3 hả?”

Nghe thế, mí mắt Kỷ Sâm nhúc nhích, quay sang.

La Tấn vẻ mặt ôn hòa, chỉ như đang trò chuyện phiếm.

“Phải.” Kỷ Sâm lười nhác nhếch môi, “Quen lâu rồi.”

Anh ngừng lại rồi bổ sung: “Chúng tôi thường xuyên đi chơi, còn đi Iceland ngắm cực quang.”

“Cực quang à, chắc là đẹp lắm.” La Tấn than một tiếng.

“Đúng vậy.” Kỷ Sâm có chút đắc ý – hahaha hâm mộ đi…

“Tôi chưa được ngắm, sau này cũng muốn đi thử.” La Tấn cười ôn hòa, “Nhưng hồi Quốc Khánh, tôi và Di Di cùng mấy người bạn cùng đi châu Âu xem cá voi, phong cảnh ở đó cũng đẹp lắm.”

Nụ cười của Kỷ Sâm vụt tắt.

“Ờ.” Anh cứng nhắc quay cổ đi, giọng bình bình phát ra một âm thanh kéo dài.

Lát sau Hình Dư Di mới quay lại. Đám bạn bè mời tới cũng gần như đủ mặt, khóe môi cô nhướng lên, vỗ vỗ tay: “Được rồi vậy tối nay chúng ta bắt đầu thôi! Mọi người cứ ăn uống thoải mái! Bao nhiêu tiền tớ khao hết!”

“Wow wow!!!” Mọi người phát ra âm thanh hào hứng, bữa tiệc trở nên sôi nổi hẳn.

Đám thanh niên nam nữ tuy vẫn chưa hoàn toàn bước chân vào xã hội nhưng cũng học theo dáng vẻ người lớn mà chúc rượu nhau, nghiêm túc và trang trọng, trông có vẻ cực kỳ sinh động.

Đến khi món chính lên gần hết, bánh sinh nhật màu hồng cũng được phục vụ đẩy ra.

Mấy nữ sinh cùng giúp cắm nến.

Đèn tắt, ánh nến lay động, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của Hình Dư Di.

Mọi người cùng hát bài ca mừng sinh nhật.

Cô nhắm mắt, bắt đầu ước điều ước, miệng lẩm bẩm gì đó nhưng tai lại nắm bắt được một tiếng nói trầm trầm.

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”

Anh cũng đang hát.

Giọng nói của người đàn ông bình thường lười nhác và lơ đãng, bây giờ lại vô cùng nghiêm túc và chân thành, dường như đang làm một việc cực kỳ trọng đại.

Âm thanh xung quanh dần trôi xa, Hình Dư Di cảm thấy hình như mình chỉ nghe thấy tiếng của Kỷ Sâm, tiếng hát thấm vào tim cô.

Ban nãy… tại sao anh lại gọi biệt danh của cô, trong vô vàn những lần quấy nhiễu, Hình Dư Di bất giác suy nghĩ lung tung.

Khoảnh khắc ấy cô cảm nhận được, người ấy hình như đang tuyên thệ gì đó.

Nhưng có phải là điều cô đang nghĩ không?

… Làm sao có thể?

“Di Di, cậu đang nghĩ gì vậy, ước xong chưa, sắp cắt bánh rồi!”

Những tiếng nói bla bla vang lên, Hình Dư Di sực tỉnh: “Đúng đúng! Chúng mình cắt bánh đi!”

Bánh kem 16 tấc vừa đủ chia cho hai mươi người, Hình Dư Di cầm dao, chia từng miếng cho các bạn.

Bên này cô hoàn toàn tập trung, vì thế cũng không chú ý thấy La Tấn nhếch môi với Kỷ Sâm: “Ra ngoài với tôi một lát được không?”

Có rất nhiều điều nói trước mặt mọi người đúng là vẫn không tiện, Kỷ Sâm hừ một tiếng, đứng dậy, tỏ vẻ đồng ý.

Hai người ra ngoài hành lang dài, lúc này đã qua giờ cao điểm đông khách nhất nên nhân viên phục vụ qua lại cũng bớt đi nhiều.

Kỷ Sâm một tay đút túi, nói ngắn gọn: “Nói đi, chuyện gì.”

La Tấn đứng lại, nhướng mày vẻ hứng thú.

“Anh bạn, hình như cậu có vẻ thù địch tôi.” Anh ta nói, “Có thể nói tôi biết là tại sao không?”

Kỷ Sâm muốn mài răng, cũng không vòng vo: “Trong lòng cậu biết rõ, sao phải hỏi tôi nữa.”

La Tấn khẽ cười.

Hành lang trống trải nên nghe rất rõ.

“Vậy thì tôi nói thẳng.”

Anh ta ngước mắt, cong khóe môi, trong tích tắc cởi bỏ lốt ngụy trang, có phần giễu võ giương oai: “Kỷ Sâm, người Di Di thích là tôi, chúng tôi sắp hẹn hò rồi. Người khác thì cô ấy sẽ không cân nhắc tới đâu, cậu bỏ cuộc đi, mẹ nó, đừng nằm mơ nữa.”

“…”

Kỷ Sâm siết chặt nắm đấm.

Anh túm lấy áo La Tấn, hỏi từng câu từng chữ: “Thích cậu?”

Kỷ Sâm cười lạnh: “Cô ấy không thể nào thích cậu, mẹ nó, cậu đang nằm mơ gì vậy?”

Kỷ Sâm từ khi ra đời tới nơi, cơ bản không biết đến hai từ “bỏ cuộc” là gì.

Từ nhỏ đến lớn thuộc kiểu con cưng của trời, một đường đi thẳng tới Bắc Đại, hào quang từ ngôi trường danh tiếng và gia đình giàu có đã bao bọc lấy anh.

Đến khi…

“Kỷ Sâm, có phải cậu thích Di Di không?”

“Không thể nào, nằm mơ gì vậy?”

Một đoạn ghi âm phát đi phá lại, sắc mặt Kỷ Sâm tái xanh, nắm chặt điện thoại.

Shit!

Đồ trà xanh!

Thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới thủ đoạn này.

Đoạn đối thoại bị cắt xén chỉnh sửa chẳng phải chỉ có trong phim truyện thôi hay sao!

Trong thực tế cũng có loại người rảnh rỗi không có gì làm mà tìm cứt ăn à?!

Quá đáng thật!!! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play