Kỷ Đinh phát hiện vẻ mặt anh A Nghiên lúc này tuyệt đối không thể nói là vui vẻ, tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ lạnh lùng.

Cô chưa kịp nghĩ gì nhiều mà thuận theo lời anh để trả lời: “Anh có gọi cho em ạ? Xin lỗi, có lẽ em không nghe thấy…”

Ôn Nghiên nhìn cô một giây rồi khóe môi cong lên, nhìn những người ngồi trong bàn: “Đang ăn khuya với bạn à?”

Lúc này, có bạn cuối cùng không nhịn được mới hỏi: “Kỷ Đinh, đây là ai thế?”

“Bạn trai cậu?”

Ngữ điệu anh lúc nãy quá đỗi thân mật, cũng chẳng trách họ nghĩ như vậy.

Không ngờ vòng vo một hồi cuối cùng vẫn là cảnh tượng cô đã nghĩ tới, đầu óc Kỷ Đinh trong tích tắc có phần “đứng máy”.

Cô lắp bắp không nói, Ôn Nghiên lại đặt tay lên vai cô, vẻ như đang cười tủm tỉm: “Ừ, có ngại cho tôi ngồi cùng mọi người không?”

Cái! Gì! Thế! Này!

Cô! Nghe! Thấy! Gì! Vậy!

Tư duy bỗng bùng nổ, hỗn loạn, Kỷ Đinh hoàn toàn thấy mù mờ, bối rối.

Là chấp niệm của cô quá sâu, xuất hiện ảo giác ư?

Hoàng Đình Đình có quan hệ khá tốt với cô đã kêu lên: “Kỷ Đinh, bạn trai cậu đẹp trai quá! Trước đây sao chưa nghe cậu nhắc tới?”

Kỷ Đinh nào dám nhìn anh, ánh mắt cứ nhìn thẳng, chột dạ đáp: “Hừm, cái đó… các cậu cũng không hỏi mà…”

Mọi người xích vào cho hai người ngồi, Ôn Nghiên nở nụ cười nhàn nhạt với hàng trưởng, rồi lẳng lặng ngồi chen vào giữa Kỷ Đinh và anh ta.

Hàng trưởng thoáng biến sắc, nhích sang một bên.

Trong mắt các bạn, Kỷ Đinh và bạn trai có ngoại hình cực kỳ xứng đôi, bắt đầu tò mò: “Hai người hẹn hò lâu chưa?”

“Ưm…”

Kỷ Đinh đang suy nghĩ thì nghe Ôn Nghiên trả lời: “Cũng lâu rồi.”

“Wow, vậy chắc là thi đại học chưa xong đã hẹn hò ạ?!” Hoàng Đình Đình xuýt xoa, “Kỷ Đinh à, cậu đúng là giấu kỹ quá nhé.”

Kỷ Đinh khóc không ra nước mắt, vô thức quay sang bên nhìn.

Người đàn ông lúc này cũng quay sang nhìn cô. Bất ngờ là, vẻ mặt anh rất bình thản, trong đôi mắt đen nhánh cũng không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào.

Tim Kỷ Đinh giật thót, bừng tỉnh khỏi cảm xúc bay bổng.

Sở dĩ anh xuất chiêu này trong hôm nay chắc là vì nhìn thấy mọi hành động của hàng trưởng chăng.

Giải Tích nghĩ ra cách thì anh A Nghiên chắc chắn cũng nghĩ ra. Dù sao đây cũng là cách khéo léo nhất, hiệu quả nhất.

Không vì bất cứ tình riêng gì, Kỷ Đinh, mày đừng nghĩ nhiều.

Tư duy của cô dần bay đi xa, bên tai là những câu hỏi hứng chí của các bạn, xen lẫn giọng nói trầm ấm của Ôn Nghiên.

Mấy người đều hỏi: “Anh là đàn anh trong trường ạ?”

Ôn Nghiên gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”

Hoàng Đình Đình: “Đàn anh này, sao em thấy anh hơi quen nhỉ, hình như từng thấy ở đâu rồi?”

Ôn Nghiên cười nhẹ: “Thế à? Có lẽ trước đây từng thấy trong trường thôi.”

Hoàng Đình Đình vắt não cũng không nhớ ra cảm giác quen thuộc này từ đâu ra, thế là đổi sang đề tài khác: “Đinh Đinh, cậu và đàn anh hẹn hò nhau thế nào vậy?”

Kỷ Đinh đang thẫn thờ thì bất thình lình bị điểm danh: “Ừm, chuyện đó thì…”

Cô ấp a ấp úng: “Thì… anh ấy là bạn của anh trai mình, bọn mình quen nhau từ trước, rồi… rồi cứ tự nhiên mà ở bên nhau thôi…”

Ông, trời, ơi.

Tuyệt đối không có cảnh nào ngại ngùng hơn được nữa.

Giọng Kỷ Đinh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ như tiếng muỗi kêu, không dám bịa thêm nữa, cô quay sang nhìn Ôn Nghiên như cầu cứu.

Người ấy như nhận ra, giơ tay lên xoa đầu cô, động tác rõ ràng là an ủi. Khóe môi anh nở một đường cong khó thấy, ánh mắt nhìn cô vừa chăm chú vừa quyến luyến.

Tuy Ôn Nghiên không nói gì nhưng các bạn vẫn dễ dàng nhận ra không khí xung quanh hai kẻ yêu nhau, tự động tưởng tượng cảnh yêu đương thường ngày của họ.

A, đàn anh đúng là trong mắt trong tim chỉ có mỗi Đinh Đinh, cô ấy đúng là hạnh phúc quá rồi!

Thế nhưng đối với Kỷ Đinh thì đây hoàn toàn là một sự giày vò – bị Ôn Nghiên nhìn bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, cô cảm thấy đầu óc mình đứng máy hẳn rồi.

Giống như một con cá bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt, biến thành món cá khô.

Tim đập quá nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồ.ng ngực.

Có bạn lại gọi thêm vài món ăn nữa, thức ăn tươi ngon vừa mang lên bàn là cả nhà đã ồ lên.

Ôn Nghiên quay sang khẽ hỏi Kỷ Đinh: “Em muốn ăn gì?”

Hàng mi Kỷ Đinh rung rung, cúi nhìn, mím môi đáp: “… Gì cũng được ạ.”

Sợ nói quá nhiều sẽ sơ hở, cô căng thẳng kiểm soát giọng điệu của mình.

Ôn Nghiên cười: “Anh nhớ em thích món này, thử xem có gì khác với chỗ chúng mình.”

Kỷ Đinh cúi nhìn, là một bát thịt viên ngâm rượu hoa quế, cô chưa làm gì thì Ôn Nghiên đã cầm thìa múc một muỗng, sau đó cúi đầu thổi nhẹ nhàng.

Lát sau, anh đưa thìa đến trước mặt Kỷ Đinh, đôi mắt hoa đào cong cong: “Cẩn thận nóng.”

Ôi! Mẹ! Ơi!

Ý gì đây?! Đây… đây là muốn đút cô ăn sao?

Suy nghĩ chấn động đó còn chưa kịp hình thành trong đầu Kỷ Đinh thì Hoàng Đình Đình ngồi đối diện đã kêu lên đầy khoa trương: “Ái chà chà, đàn anh đút cậu ăn kìa Đinh Đinh, cũng khoe tình cảm quá rồi đó!”

Các bạn đều nhìn sang, ồ lên: “Chà chà, hay ho quá~”

Mờ ám và xấu hổ lúc này đạt tới cảnh giới cao nhất, “póc” một cái như tiếng nút chai b.ắn ra, như từng đóa pháo hoa nổ tung trong đầu cô.

Cô bất giác hít một hơi, cảm giác mọi ánh mắt giống như ánh đèn chói mắt chiếu vào người, khiến cô toàn thân khó chịu.

Kỷ Đinh sợ hãi kéo dài thời gian quá thì Ôn Nghiên sẽ nhận ra, thế là lấy hết can đảm, nhanh chóng ăn một miếng trong thìa anh đưa tới, sau đó lấy khăn giấy giả vờ như lau miệng: “Ưm, cũng ngon thật đó.”

Ánh mắt lơ đãng phát hiện Ôn Nghiên vẫn đang nhìn cô, Kỷ Đinh ấn nhẹ vào tay anh, khẽ nói: “Anh mau nếm thử đi, anh, ngọt đó.”

“…” Vẻ mặt Ôn Nghiên như cứng đờ trong tích tắc, sau đó nhanh chóng cười ôn hòa, “Ừ.”

Thấy cuối cùng anh đã chú ý đi nơi khác, Kỷ Đinh mới thầm thở phào.

Cô đưa khăn giấy lên che nửa gương mặt đang nóng bừng, chậm rãi hít thở để nhịp tim đập nhanh trở lại bình thường.

Mùi hương hoa quế ngọt ngào đúng là đã thấm vào tim cô rồi, Kỷ Đinh nghĩ.

Gần 11 giờ, Ngọc Thụ Viên sắp đóng cửa, mọi người đề nghị ra sân tập uống bia, ăn đồ nướng.

Ôn Nghiên đỡ Kỷ Đinh đứng dậy, mỉm cười gật đầu vẻ ung dung, hòa nhã: “Xin lỗi, cô ấy không giỏi thức đêm, chúng tôi về trước nhé.”

Nghe thế các bạn đều nháy mắt với Kỷ Đinh, đặc biệt là Hoàng Đình Đình, trong mắt như viết mấy chữ “Bạn trai cậu thật chu đáo”.

Kỷ Đinh như một con chim cút mất đi khả năng ngôn ngữ, mơ mơ màng màng, vì thế cũng không nhìn rõ Ôn Nghiên đột ngột liếc nhìn hàng trưởng một cái.

Ánh mắt anh lạnh lùng, mang một vẻ cảnh cáo rõ rệt. Hàng trưởng và anh nhìn nhau trong giây lát rồi anh ta vội quay đầu đi.

Mọi người vẫy tay chào hai người.

Lúc ra ngoài, bàn tay bỗng bị ai đó nắm lấy, toàn thân Kỷ Đinh như run lên, vô thức co ngón tay lại.

Lúc này đây, tay Ôn Nghiên nắm lấy tay cô, xương ngón tay rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, cô cảm giác cánh tay mình như dây dẫn khiến toàn thân nóng hực.

Cạnh cô là anh, sừng sững như bức tượng, sau lưng là những ánh mắt hóng hớt không che giấu của đám bạn, Kỷ Đinh cúi đầu, có phần khó nhọc bước tới.

Một phút một giây còn dài hơn bình thường, mãi đến khi ra khỏi cổng Ngọc Thụ Viên, Ôn Nghiên mới buông tay cô ra.

Kỷ Đinh mím môi, mãi mới ngẩng lên, lúng túng nói: “Anh A Nghiên…”

Người ấy cắt ngang: “Chuyện ban nãy, em đừng để bụng.”

Vẻ mặt anh vẫn còn một vẻ lạy nhạt xa lạ nhưng lại quen thuộc, Kỷ Đinh há miệng nhưng không nói gì, đành khẽ đáp một tiếng thật khẽ.

Ôn Nghiên nhìn cô, ánh mắt dịu lại: “Anh làm vậy là vì tốt cho em. Xin lỗi đã không bàn bạc trước với em.”

Kỷ Đinh khựng lại vài giây rồi cố nở nụ cười: “Em biết, cám ơn anh.”

Ôn Nghiên cụp mắt: “Anh đưa em về ký túc.”

Trên đường đi, hai người không nói chuyện. Lúc đến cửa sắt dưới lầu, Kỷ Đinh chào tạm biệt: “Anh à, em lên đây.”

“Đinh Đinh.” Người ấy gọi giật lại.

“…”

Đôi mắt anh sâu thẳm, đường nét rõ ràng như bị ánh trăng nhuộm bạc: “Lần sau còn gặp phải chuyện này thì nói anh biết.”

Các bạn trong phòng đã ngủ, Kỷ Đinh rón rén tay chân leo lên giường, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, mãi mới nhè nhẹ thở dài.

Trên bàn ăn, vẻ mặt của Ôn Nghiên không chê vào đâu được.

Thản nhiên tới mức khiến cô gần như cảm thấy một sự thất bại.

Anh thật sự, không hề có chút suy nghĩ nào với cô nhỉ.

Còn cô thì sao? Chỉ cần nhìn vào mắt anh đã chìm đắm trong mộng cảnh tuyệt đẹp, cũng bất chấp liệu đây có phải là kịch độc diễn của một mình cô hay không.

Kỷ Đinh trở mình, hít sâu vài lần.

Trải qua quãng thời gian ở bên nhau, khả năng tự hồi phục của cô rất mạnh, lát sau đã điều chỉnh xong tâm trạng, tự cổ vũ bản thân.

Thời gian còn dài, đừng vội.

Rồi sẽ có ngày anh nhận ra ưu điểm của cô.

Sau khi Ôn Nghiên rời khỏi ký túc Tử Kinh, anh nhận được điện thoại của thành viên tổ dự án khởi nghiệp.

“Alo, người anh em, nhóm nhỏ của cậu mới thảo luận một nửa đã chuồn đi là thế nào đấy?”

Anh cười: “Xin lỗi nhé, ban nãy có chút việc.”

“Ngọc Thụ đóng cửa rồi, bọn tôi chuyển chỗ đây, cậu đến Nghiệp Giá Hiên nhé.”

“Được, tới ngay đây.”

Sương mù ban đêm lan tỏa, ẩm ướt, ánh đèn vàng cam từ cửa sổ phòng làm việc lóe lên.

Ôn Nghiệp vội vã vào trong, đặt laptop xuống bàn: “Xin lỗi tôi đến muộn, chúng ta bắt đầu đi.”

Hồ Dục Kỳ huýt sáo một tiếng: “Còn chưa khai với cả nhà đâu, cô gái ban nãy là ai?”

Nghe thế những thành viên khác cũng tò mò nhìn anh.

Thi Phỉ Nhiên nhướng mày: “Bạn gái hả?”

“Nghiên thần thoát ế từ lúc nào vậy, sao bọn tôi không biết?”

“A Nghiên bình thường kín tiếng lắm, không hề có điềm báo gì, bây giờ cuối cùng cũng lòi đuôi rồi nhé…”

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán, trong đầu Ôn Nghiên bỗng hiện ra cảnh tượng cô gái hai mắt phát sáng khi ăn món thịt viên.

Anh cắt ngang câu chuyện hào hứng của họ, vẻ mặt có phần bất lực: “Đó là em gái tôi.”

Hồ Dục Kỳ kinh ngạc: “Em ruột?”

“Không phải, nhưng cũng gần vậy.” Ôn Nghiên vừa xem tài liệu vừa nói, “Lần sau có cơ hội sẽ dẫn cô ấy đến gặp các cậu.”

Nếu đã không phải là quan hệ đó thì cũng chẳng còn gì để hóng hớt nữa, mọi người nhanh chóng bắt tay vào công việc, trong gian phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gõ bàn phím rời rạc vang lên.

Hôm sau lúc đứng tư thế quân ngũ, hàng trưởng từ phía trước đi ngang qua, Kỷ Đinh vẫn rất thấp thỏm, mắt nhìn thẳng, không dám nhúc nhích.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt anh ta, nhưng có thể cảm nhận được hình như đối phương đang liếc mắt đánh giá mình.

Kỷ Đinh đang sợ sệt bất an thì nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần.

Mấy hôm sau, Kỷ Đinh phát hiện ra hàng trưởng không có bất cứ hành vi nào quá đáng với cô nữa, thậm chí rất ít khi nói chuyện với cô.

Cô thầm thở phào, quyết tâm tập trung hoàn toàn vào kỳ huấn luyện này.

Ba mươi ngày cuối cùng cũng gần kết thúc, trường đã tổ chức một số hoạt động thú vị, chẳng hạn thi bắn đạn thật và việt dã định hướng.

Lần đầu trong đời Kỷ Đinh được bắn đạn thật, màng nhĩ suýt thì điếc. Lúc ra ngoàinhìn thấy các bạn đang nhìn mình bắn ánh mắt kỳ lạ, trên máy hiển thị ba phát vòng 10 và hai phát trúng vòng 9.

Haizzz, không ngờ cô còn có năng khiếu này.

Tay súng thần, hi hi.

Việt dã định hướng là đi vòng quanh trường tìm điểm mấu chốt. Có những nơi dù đã nhìn bản đồ cũng không tìm ra, vì địa hình và đường đi đều rất phức tạp, cuối cùng hại Kỷ Đinh suýt chạy tới gãy cả chân.

Nhưng cũng nhờ cơ hội này mới hiểu biết hơn về cả ngôi trường này.

Giữa tháng Chín bắt đầu nhập học, mọi người đều chưa hoàn hồn lại, rất lâu sau mới ý thức được cuối cùng mình đã thoát khỏi “móng vuốt ma quỷ”.

Khả năng thích nghi của Kỷ Đinh rất mạnh, trong cuộc sống đại học mới mẻ, học tập, xã giao… đều như cá gặp nước, kết giao không ít bạn bè. Cuối tháng Chín, rất nhiều nam sinh đều ngỏ lời mời cô cùng tham gia vũ hội chào đón tân sinh viên.

Vũ hội tân sinh viên là hoạt động quy mô lớn của từng khoa và học viện để chào đón sinh viên mới, những người tham gia đều phải có bạn nhảy chung.

Sẽ có rất nhiều sinh viên khoa khác, và cả trường khác đều tới, là một cơ hội tuyệt vời để làm quen bạn mới. Nghe nói có rất nhiều đàn anh đàn chị đã để ý nhau từ những buổi vũ hội này.

Thế nên việc chọn bạn nhảy vô cùng quan trọng, vì đây là hành động rất có ý nghĩa – cùng nhảy trong điệu nhạc du dương, với phần mở đầu lãng mạn, sẽ làm tăng thêm rất lớn khả năng thành công.

Thêm nữa, nếu tìm bạn nhảy tốt cũng sẽ khiến bản thân tăng thêm giá trị trong mắt người khác.

Vì thế, những cô gái xinh đẹp thường sẽ được giành giật đặt trước.

Kỷ Đinh vốn có nguyên tắc giao thiệp rộng, nên đã nhận lời mời của hai nam sinh, theo họ tham gia vũ hội của khoa đối phương.

Còn về vũ hội của Học viện quản lý kinh tế của cô thì…

Cô đưa tay sờ màn hình điện thoại, nhắn tin cho Ôn Nghiên: [Anh A Nghiên ơi, tối thứ bảy tuần này anh có việc gì không ạ?]

Nghiên: [Gần đây đang làm một dự án, hơi bận, có chuyện gì sao? [nhe răng]]

Ngón tay Kỷ Đinh khựng lại, có phần băn khoăn.

Vậy nên nói hay không? Nếu nói thì phải nói thế nào?

Cứ nói là không tìm ra bạn nhảy, nhờ anh cứu viện?

Hừm, lý do này chính cô cũng không tin. 🙂

Đang lúc cô suy ngẫm thì Ôn Nghiên lại nhắn: [Đinh Đinh, trước đây em từng nói với anh là phải làm chuyện mà bản thân yêu thích, anh cảm thấy rất có lý nên bây giờ đang thử một hướng đi mới. Gần đây có một dự án đang trong giai đoạn khởi động, đợi khi nào ổn định rồi anh sẽ khoe thành quả với em nhé.]

Ôn Nghiên giải thích vắn tắt, Kỷ Đinh hiểu ra hiện tại anh đang thực hiện dự án khởi nghiệp về mạng intenet dưới sự hỗ trợ của phòng thí nghiệm X mới của trường.

Đối với những quy trình phức tạp cần thiết cho bước đầu, anh chỉ nói ngắn gọn nhưng Kỷ Đinh biết, đây ắt hẳn là việc rất hao tổn tâm sức.

So ra thì, chút yêu cầu của mình thực sự là không đáng để nói tới.

Haizzz, thôi vậy.

Kỷ Đinh: [Chà, anh giỏi quá! Chúc anh mọi việc suôn sẻ ~ [mặt trời]]

Nghiên: [Cảm ơn, ban nãy em tìm anh có việc gì sao?]

Kỷ Đinh trầm tư, mãi sau mới bấm một hàng chữ: [Không có gì ạ, anh cứ bận việc đi nhé~]

Nghiên: [[Mặt trời]]

Tối thứ bảy, Giải Tích đến đón Kỷ Đinh tham dự vũ hội tân sinh viên của Học viện quản lý kinh tế.

Cô chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn chọn Giải Tích, có hai nguyên nhân.

Đầu tiên là đôi bên biết rõ về nhau, cô thấy khá thoải mái. Thứ hai, Giải Tích đẹp trai, bổ mắt – Kỷ Đinh vẫn là một người thích nhan sắc.

Kỷ Đinh chọn trang phục mãi, cuối cùng chọn một bộ lễ phục mang từ nhà tới.

Đầm dài màu xanh lam nhạt che kín tới mắt cá chân, vòng eo thon gọn tôn lên đường cong duyên dáng, thiết kế cổ chéo trước ngực tạo thêm nét phong cách độc đáo, chiếc cổ thiên nga thon gọn khoe khí chất nổi bật của cô.

Đặc biệt là cô còn trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp càng thêm lộng lẫy rung động lòng người, môi đỏ răng trắng, cười như hoa nở.

Thấy Giải Tích ngắm cô không chớp mắt, Kỷ Đinh chớp mắt: “Sao không nói gì, bị sắc đẹp của tớ đoạt đi khả năng ngôn ngữ rồi hả?”

Cậu đưa tay che miệng, ho khan rồi trợn trắng mắt: “Bị sự tự sướng của cậu đoạt mất khả năng ngôn ngữ thì có.”

Kỷ Đinh “xì” một tiếng, cười nói: “Đi thôi.”

Vũ hội tổ chức ở một khách sạn bên ngoài trường, hai người khoác tay bước vào sảnh chính.

Trên đường đi gặp không ít người quen, họ đều nhìn Giải Tích bằng ánh mắt tò mò lẫn phán xét. Trong đó có nhiều bạn nữ mê trai đẹp còn kéo tay Kỷ Đinh, kêu lên: “Trời ơi, bạn nhảy của cậu đẹp trai quá!”

Giải Tích nghe thế thì nghênh mặt, cười đắc thắng: “Cám ơn đã khen.”

Có người thì thào: “Đây không phải hotboy mới được bình chọn của khoa Tự động hóa đó sao?”

“Vậy à? Sao Kỷ Đinh lại quen cậu ấy thế nhỉ!”

“Không biết, chà chà, hâm mộ quá…”

Kỷ Đinh lặng lẽ liếc nhìn Giải Tích – còn ở đây thêm nữa chắc đuôi tên này vẫy lên tới trời mất thôi.

Cô vội kéo cậu vào trong, hai người đi một vòng, lần lượt trò chuyện với những người khác nhau, sau đó lấy trà bánh ngồi xuống nghỉ ngơi, bắt đầu ăn uống.

Các tiết mục biểu diễn cũng bắt đầu, nhảy đường phố làm cháy bầu không khí, tiếp đó là tiết mục kéo violin và đơn ca trong tiếng nhạc du dương.

Cuối cùng cũng đến phần khiêu vũ, Kỷ Đinh hỏi: “Cậu biết nhảy điệu valse không?”

Giải Tích: “… Biết.”

Câu trả lời nãy nghe giọng điệu có hơi miễn cưỡng, Kỷ Đinh nghi ngờ nhìn cậu rồi giơ tay ra: “Nào.”

Trước tối nay, Kỷ Đinh vẫn ôm một chút mong chờ về điệu nhảy hai người này.

Có lẽ do tâm hồn thiếu nữ, trong tưởng tượng của cô là cảnh tượng này – người đàn ông nho nhã cúi người, lịch thiệp giơ tay ra mời cô nhảy, họ xoay vòng như lướt trên sàn nhảy trong tiếng nhạc vui tươi.

Thế nhưng, sự mong chờ này đã hoàn toàn bị dập tắt khi Giải Tích đạp lên chân cô lần thứ tám!!!

Kỷ Đinh thẳng người, cười mà như không cười: “Tớ đi vệ sinh đây.”

Trong nhà vệ sinh đúng lúc gặp Hoàng Đình Đình và một nữ sinh khác đang trang điểm lại, cô liền cười chào họ.

Nhưng Hoàng Đình Đình nhìn cô một cái, vẻ mặt như muốn nói gì đó.

Ban đầu Kỷ Đinh không biết thái độ này từ đâu ra, mãi tới khi cô bạn dè dặt hỏi: “Kỷ Đinh, bạn trai cậu sao không tới cùng cậu?”

Kỷ Đinh vỡ lẽ - trong mắt Hoàng Đình Đình, cô vẫn hẹn hò với Ôn Nghiên, bây giờ lại cùng Giải Tích tham gia vũ hội, đúng là một chân đạp hai thuyền.

“Ừm…” Không biết giải thích thế nào, Kỷ Đinh há miệng rồi lại vô thức nói: “Người lúc trước, chia tay rồi.”

“A…” Hoàng Đình Đình càng dè dặt, “Cậu đề nghị hả?”

Kỷ Đinh không muốn nói nhiều về chuyện này nên đáp gọn: “Ừ.”

“Hắt xì!!!”

Ôn Nghiên đang đi trên đường, bỗng dưng lại hắt xì một cái.

“???” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play