Tuy Ôn Nghiên chỉ nói loáng thoáng nhưng Kỷ Đinh lại hiểu những cảm xúc sau lời nói đó.

Để chứng minh bản thân, anh chọn làm những việc mình không thích.

Anh không cam tâm, nhưng lại giằng co.

“Anh A Nghiên.”

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô phủ lên bàn tay anh, dịu dàng nói: “Anh bị ràng buộc bởi cái khung anh đặt ra.”

Làn da truyền đến hơi ấm, Ôn Nghiên sững người nhưng không rút tay ra.

“Không ai quy định anh bắt buộc phải làm thế.” Kỷ Đinh tít mắt, “Anh phải học cách đối xử tốt với bản thân một chút.”

Đôi mắt cô như nhuộm ánh sáng lấp lánh, Ôn Nghiên co tay lại, nắm đầu ngón tay của cô vào trong lòng bàn tay.

Anh phải đối xử tốt với bản thân một chút.

Vẫn chưa có ai nói với anh những lời như vậy.

Anh trầm tư nhìn cô, mãi sau mới đột ngột nói: “Nếu, em là em gái anh thì tốt quá.”

“Anh à, anh đang nói gì thế…”

Kỷ Đinh như cảm thấy buồn ngủ rồi nên ánh mắt có phần lơ mơ. Giọng nói của cô mang theo sự nhu mì: “Bây giờ em cũng là em gái anh mà…”

Trong phòng tĩnh mịch.

Ánh tuyết u ám ngoài cửa sổ lúc mờ lúc tỏ, xuyên qua ô cửa kính chiếu vào trong.

Cô bé co ro trong tấm chăn ngủ thiếp đi, gương mặt đỏ hồng, rèm mi như cánh bướm rung rinh, chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng.

Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, lần đầu cảm nhận được hơi ấm của trần thế.

Tươi đẹp nhưng lại mộc mạc, tĩnh lặng đến mức khiến anh cảm giác đây chính là sự bình lặng của thế gian.

Màn đêm dần buông, mây mù lan tỏa, người đàn ông nghiêng người vén lại góc chăn cho cô gái.

Thời gian lặng lẽ chảy trôi.

Không biết qua bao lâu, phía xa có một tia sáng lóe lên, màu xanh lá cây huỳnh quang mang theo màu xanh tím bí ẩn, như dải ngân hà chậm rãi di chuyển.

Bây giờ mới giữa tháng Tám, mới vào đêm chưa tới bốn giờ mà đã có thể nhìn thấy cực quang.

Ánh mắt Ôn Nghiên bị cảnh đẹp tuyệt vời đó thu hút, cầm điện thoại lên quay lại cảnh tượng mộng ảo biến hóa vô cùng này.

Kỷ Đinh đang mơ màng thì nghe có người dịu dàng gọi tên: “Đinh Đinh, dậy đi.”

Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, đập vào mắt là một dải ánh sáng sắc phỉ thúy.

“Trời ơi!” Kỷ Đinh thoáng cái tỉnh ngay, vừa mừng rỡ vừa kích động nhìn Ôn Nghiên, “Anh A Nghiên, là cực quang kìa!”

“Ừ.” Khóe môi anh nở nụ cười, “Bọn mình thật may mắn.”

Dù trước đây trên mạng từng xem qua nhiều hình ảnh và clip về cực quang nhưng khi nhìn trực tiếp vẫn thấy chấn động mạnh mẽ.

Ô cửa sổ hình chữ nhật dài chạm đất, giống như một chiếc máy ảnh lớn, vừa hay thu gọn hình ảnh tuyệt vời này vào trong.

Dường như có thể dùng ngón tay chạm tới vậy.

Ôn Nghiên nhìn thấy cô bé hai tay chắp lại trước ngực, lẩm nhẩm nói gì đó thì phì cười: “Em đang làm gì vậy?”

“Ước ạ!” Kỷ Đinh nói với anh, “Anh à, anh cũng ước đi.”

Ôn Nghiên không tin lắm những thứ huyền hoặc hư vô này, nhưng vẫn nể mặt cô mà gật đầu, cười đáp: “Ừ.”

Anh nhắm mắt lại, Kỷ Đinh lúc này mới mở mắt lén lút ngắm anh.

Nghe nói, hai người yêu nhau cùng ước nguyện dưới cực quang thì có thể ở bên nhau mãi mãi.

Tuy cô và anh A Nghiên vẫn chưa đi tới bước đó, nhưng cô cảm thấy mình đã rất may mắn rồi – chí ít đối với anh, cô vẫn là đặc biệt.

Hy vọng sự may mắn này có thể kéo dài mãi.



Một giờ sáng, Ôn Nghiên nói: “Em phải về ngủ thôi.”

Cơn choáng váng sau cơn say của Kỷ Đinh đã bớt hẳn, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ, dạ được.”

Cô mang theo đồ của mình, vừa đẩy cửa vừa thắc mắc: “Anh trai em sao chưa về nhỉ?”

“Anh hỏi thử…”

Đang nói thì hai người rất ăn ý đóng đinh tại chỗ, động tác như bị đông lạnh vậy.

Ngoài hành lang, Kỷ Sâm đang giữ chặt một cô gái, hôn say đắm không rời.

… Ừm, nói chính xác là anh đơn phương say đắm.

Hình Dư Di vừa giãy giụa vừa dùng túi xách đập vào đầu anh.

“Kỷ Sâm cậu bị thần kinh à! Lên cơn say rượu gì!”

Ngoài hành lang có hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi ngang qua, còn hô to cổ vũ: “Bravo, bravo!”

Kỷ Đinh thầm giơ ngón cái lên cho ông anh mình.

Không làm thì thôi, làm là kinh người.

Không hổ là anh!

Hành trình mười ngày ở Iceland trong chớp mắt đã kết thúc.

Tuy trong chuyến đi xảy ra một số chuyện không vui lắm – chẳng hạn Kỷ Sâm cưỡng hôn cô bạn học, dẫn đến ngày hôm sau người ta đấm anh đến mức cha mẹ nhận không ra, khụ khụ… Nhưng mọi người vẫn thấy rất vui, hẹn nhau lần sau đi chơi lại tụ tập.

Sau khi Kỷ Đinh về nước thì Thanh Hoa cũng sắp nhập học. Cả nhà tốn mất hai ngày để sắp xếp tất cả đồ đạc cho sinh viên mới, đóng gói thành mấy valy lớn, rầm rộ kéo đến Bắc Kinh.

Bước vào Thanh Hoa với thân phận sinh viên trường, tâm trạng Kỷ Đinh hoàn toàn khác với lần trước.

Đầy ắp sự trông chờ và kỳ vọng.

Ký túc của cô ở tầng 5 chung cư sinh viên Tử Kinh, gần như là tầng cao nhất, Kỷ Nhân Lượng hì hục chuyển đến tận ba lần mới mang hết đồ đạc lên trên.

Lúc đến phòng ký túc thì trong đó đã có hai nữ sinh rồi.

Họ đang nói chuyện, khi thấy Kỷ Đinh lẫn người nhà cô kéo đến thì đều ngẩn người.

Nữ sinh ở giường gần cửa có vóc dáng cao ráo, hơi gầy, ngoại hình khá thanh tú, khi thấy cô thì bẽn lẽn lên tiếng: “Chào, mình là Thư Văn.”

Người kia đứng phía trong có tính cách mới nhìn đã biết là hoạt bát, cười toe toét nói: “Hi, mình là Đinh Linh. Bạn gái à, bạn xinh đẹp quá.”

“Cảm ơn!” Kỷ Đinh cười thân thiện với họ, “Mình là Kỷ Đinh, sau này nhờ các bạn giúp đỡ nhiều.”

Người bạn cuối cùng trong phòng lát sau cũng tới, mũm mĩm và đậm người, tên Thái Thụy Kỳ.

Không lâu sau, mọi người đã tìm hiểu lẫn nhau, bắt đầu chuyện trò trên trời dưới bể.

Thanh Hoa là đất trạng nguyên, chỉ riêng phòng ký túc bốn người nho nhỏ của họ mà đã có một trạng nguyên, hai người thuộc top 20 của tỉnh.

Kỷ Đinh giả bộ cung kính nói: “Xin lỗi các bạn, là tớ đã kéo chân mọi người lại.”

Ba người cười ha hả.

Đinh Linh hỏi: “Đinh Đinh, cậu là người Quảng Đông, vậy cậu có biết nói tiếng Quảng không? Có thể chỉ tớ mấy câu không?”

Thái Thụy Kỳ cắt ngang: “Cậu ấy không biết đâu. Cậu ấy người Thâm Quyến, người Thâm Quyến không biết nói tiếng Quảng.”

Kỷ Đinh nắm tay cô bạn, cười nói: “Tri âm của tớ!”

Dù đi tới đâu cũng có người bảo cô dạy tiếng Quảng.

“Chỉ nghe mà không nói”, năm chữ này thần thiếp đã nói mệt rồi. 🙂

Đúng là khiêm tốn.

Phòng Điền Giai Tuệ cách Kỷ Đinh không xa, sắp xếp đồ đạc ổn thỏa xong đi tìm họ để kể lể.

Buổi trưa, hai người mua rất nhiều đá bào đậu xanh, cảm giác hạnh phúc đến cùng cực.

Sinh viên mới nhập học xong thì đến lễ khai giảng và nghi thức “phá băng”.

Kỷ Đinh sau khi lên lớp 12 thì vóc dáng đã thay đổi rất nhiều, cao đến 1 mét 65. Lại thêm ăn uống và tập thể dục điều độ nên vóc dáng cũng rất mảnh mai.

Cô vốn đã xinh đẹp, EQ lại cao nên dễ dàng nhận được nhiều sự chú ý, danh tiếng bay xa trong khoa.

Trong một khoảng thời gian ngắn mà trên “Ngô Đồng”, tường tỏ tình xuất hiện đầy tên Kỷ Đinh, những người yêu mến mà thêm wechat của cô cũng tăng lên rất nhiều.

Kỷ Đinh xưa nay không ghét việc làm quen thêm bạn mới, sẽ lựa chọn mà trò chuyện với họ, người nào đặc biệt ăn ý với cô thì sẽ gặp gỡ.

Cảm giác mới mẻ này đang ở cao trào thì kỳ huấn luyện quân sự đã lặng lẽ đến gần.

Nghe nói tập huấn quân sự ở Thanh Hoa vô cùng hà khắc, dài cả tháng trời, ngày nào cũng tập từ sáng sớm đến tối, có lúc phải tập thêm.

Ban đầu mọi người còn không tin, mấy hôm sau phải thừa nhận là đã cảm nhận được nỗi thống khổ của nhân gian rồi.

Mùa hè nóng nực, mặc bộ quân phục tay dài đứng nghiêm dưới ánh nắng chói chang, mỗi lần tập là hai giờ đồng hồ.

Chưa hết, quan trọng là tư thế phải chuẩn, dù khó chịu cũng không được nhúc nhích, lắc lư.

Cho dù chỉ hơi động đậy một chút xíu thôi cũng sẽ bị thầy xách ra ngoài bắt phạt.

Trong cả quá trình chấn chỉnh kỷ luật này luôn có những pha “giết gà dọa khỉ”. Một bạn nam trong lớp Kỷ Đinh bất hạnh bị chọn trúng, phạt chạy bốn vòng trên sân tập.

Chạy xong thở hồng hộc, thầy còn hỏi cậu ta: “Đã biết sai chưa?”

Nam sinh đó biểu hiện thành ý, nói to: “Em biết rồi ạ!”

Do nói quá nhanh lại hét quá to, thành ra phát âm cứ nhịu lại với nhau.

Thầy trừng mắt: “Hay nhỉ, em còn dám nói bậy nữa, chạy thêm bốn vòng!”

Mọi người xung quanh: “…”

Cho dù bản thân cũng đang gặp khó khăn nhưng vẫn thấy thương hại cậu ta. 🙂

Kỷ Đinh có bệnh viêm mũi dị ứng, có lúc cứ muốn hắt xì nhưng lại sợ thầy không cho lau mũi, đành nhăn nhó hít hít mũi.

Nhưng hàng trưởng của họ lại rất xấu xa, dường như biết cô có nỗi khổ khó nói nên lần nào đến trước mặt cô cũng sẽ đứng lâu hơn một chút, đặc biệt nhìn cô thôi.

Kỷ Đinh khổ mà không nói được, mồ hôi chảy vào mắt vừa mặn vừa cay, không nhịn được mới chớp mắt.

Tim cô sắp thót lên đến cổ họng rồi, chỉ sợ người bị phạt tiếp theo sẽ là mình.

Nhưng có lẽ là khá khoan dung với nữ sinh nên hàng trưởng chỉ cười hì hì nhìn cô, không nói gì mà bỏ đi.

Kỷ Đinh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Haizzz, cảm giác như chơi trò chơi tâm lý vậy.

Buổi tối, mọi người đều mệt mỏi quay về ký túc.

Vì mỗi buổi sáng phải kiểm tra có gấp chăn màn thành miếng “đậu phụ” vuông vức hay không nên mọi người đều học được một chiêu – ban đêm họ không hề đắp chăn mà cứ để nó yên tĩnh nằm cuối giường một tháng trời.

Đinh Linh cẩn thận dời miếng đậu phụ của mình sang bên, nằm bò ra giường rồi than thở: “Mệt chết được, tớ cảm giác tớ bị mười tám tên đàn ông lực lưỡng đập một trận, lại bị bánh xe cán qua một lượt, bây giờ chỉ là một tấm da người mỏng manh thôi.”

Thư Văn chia cho mỗi người một miếng dán gia truyền, bốn người nằm nhũn trên giường xem điện thoại.

“Đinh à, cậu lại lên tường tỏ tình rồi!” Thái Thụy Kỳ đọc to rõ, “Tỏ tình với chị gái nhỏ xinh đẹp trại 3 hàng 4, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười đều rung động lòng người, sau này hỏi người ta mới biết, là Kỷ Đinh học viện Quản lý Kinh tế, ừm, một cái tên hay biết mấy…”

Thực sự quá đáng sợ, Kỷ Đinh vội nói: “Dừng dừng!”

Đinh Linh xuýt xoa: “Tớ cảm thấy cậu có thể thoát ế trong vòng một tháng đó!”

Mọi người trêu đùa một phen, đang hứng chí tám đến những chuyện nghe ngóng được gần đây.

Lát sau Thái Thụy Kỳ hỏi: “Các cậu có biết Ôn Nghiên là ai không? Tại sao trên tường tỏ tình lúc nào cũng có người nhắc đến tên anh ấy? Nói gì mà Nghiên Thần Nhân gian tiên tử bla bla…”

Ánh mắt Kỷ Đinh xao động, tiếp đó nghe Đinh Linh nói: “Tớ biết tớ biết! Anh ấy là top 10 giọng ca của trường, nghe nói người thật rất đẹp trai nên cực kỳ nổi tiếng trong trường mình.”

“Năm mấy nhỉ?”

“Đàn anh chắc là tốt nghiệp rồi chăng? Hay vẫn đang học lên thạc sĩ? Không rõ lắm.”

Thái Thụy Kỳ và Thư Văn đều hào hứng: “Có hình không?”

“Trên mạng chắc là có, tớ tìm thử.” Đinh Linh gửi hình vào nhóm, “Cái này hơi mờ, các cậu có thể đi xem clip cuộc thi hát trong trường.”

Rồi…

“Đẹp trai quá!”

“Trời đất, tớ yêu rồi, mẹ nó!”

“Huhuhuhuhu đây là tuyệt thế thần nhan nào đây!!!”

Kỷ Đinh nghe đám bạn đang si mê trai đẹp, lặng thầm suy nghĩ…

Tớ cũng có hình này.

Mà còn là bản giới hạn nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play