Nghe thế, Kỷ Đinh cảm giác máu trong người như đông cứng lại, không thể di chuyển. Cũng may tiếng động của xe khá lớn, khỏa lấp nhịp tim đập thình thịch của cô.

Như có một luồng khí chặn nơi ngực, cô thầm vận hết sức lực, buột miệng nói: “Anh đừng nói bậy!”

Kỷ Đinh nói xong đã thấy hối hận ngay – thực ra có rất nhiều cách ứng phó, cô lại chọn cách không có sức thuyết phục nhất.

Cô nên cười và trả lời: “Vậy hay là em cũng gọi anh là anh Trạch Vũ ơi?”

Hoặc chí ít là: “Đó là anh Ôn Nghiên yêu cầu em gọi vậy mà.”

“Anh đừng nói bậy!” là cái khỉ gì chứ T__T

Về phía Phương Trạch Vũ thì lại cảm thấy câu đùa này có lẽ là hơi quá đáng, chọc tức cô bé nhà người ta rồi. Nếu thích thật còn được, nếu không thích thì ai lại chịu được việc bị gắn cái mũ đó lên đầu chứ.

Đám trẻ bây giờ cái tôi rất cao!

Anh giả vờ không nghe thấy gì: “Ngủ hết rồi à? Được thôi, hôm nay cũng muộn rồi, sáng mai chúng ta dậy rồi tính tiếp.”

Sau đó thật sự không ai nói gì nữa.

Ngủ một giấc tới sáng, Kỷ Đinh mơ màng tỉnh dậy trong âm thanh nhân viên thông báo đã tới trạm.

“Các vị khách thân mến, chuyến xe sắp tới trạm Tây Bắc Kinh, hãy kiểm tra kỹ hành lý và đồ vật quan trọng…”

Điền Giai Tuệ đã thu dọn xong, hai người giường trên không thấy đâu, có lẽ là ra ngoài rửa mặt rồi.

Kỷ Đinh nhanh nhẹn xuống giường, chỉnh trang bản thân, vừa thu dọn hành lý xong thì đúng lúc Phương Trạch Vũ khoác vai Trình Sở Minh quay lại.

“Ồ, em gái nhanh quá nhỉ.”

Kỷ Đinh chỉ sợ anh lại nhắc tới Ôn Nghiên nên cố gắng cười một cách tự nhiên.

Cũng may mà Phương Trạch Vũ không nói gì, ngược lại còn thực hiện trách nhiệm của đàn anh, dẫn họ xuống xe, sau đó liên lạc với xe đặt riêng của nhóm Kỷ Đinh.

Tài xế là người Bắc Kinh, thấy mấy người họ thì rất nhiệt tình. Thi thoảng nói mấy câu trò chuyện, sau hơn 40 phút thì xe dừng ở cổng Nam của đại học Thanh Hoa.

“Khách sạn Văn Luật, đến rồi!!!”

Phương Trạch Vũ giúp lấy hành lý trong cốp xe ra, dặn 3 người: “Các em đến sớm một tuần nên giờ vẫn chưa được vào ký túc của trường, anh phải học huấn luyện hướng dẫn nên mấy hôm này không thể chăm sóc các em được, phải tự chú ý an toàn nhé!”

“Dạ được, cám ơn anh Trạch Vũ!”

Phương Trạch Vũ toét miệng cười: “Không có gì.”

Anh giúp ba người Kỷ Đinh làm thủ tục khách sạn rồi đích thân tiễn họ lên phòng. Còn sớm nên anh nhìn đồng hồ rồi đề nghị: “Hay là đến căng-tin của Thanh Hoa ăn sáng nhé?”

“Được ạ được ạ!” Mọi người đều hưng phấn.

Điền Giai Tuệ hỏi: “Chúng ta đi bộ vào trong ạ?”

“Hà, vậy thì đói chết mất.” Phương Trạch Vũ giả vờ bất lực, chìa tay ra, “Quét mã xe đạp công cộng đi.”

Đại học Thanh Hoa.

Kỷ Đinh ngẩng đầu, nhìn mấy chữ lớn khắc trên cổng Nam.

Xích xe đạp phát ra âm thanh “két két” khó chịu, cùng tiếng rì rào của tiếng gió và lá cây xao động trên đường đi, cô cảm thấy cả mùa hè này của mình dường như trở nên mới mẻ hơn hẳn.

Vô số cảnh tượng được khắc họa trong đầu, giờ hiện lên sống động trước mắt.

Bốn người họ men theo con đường đi thẳng về phía Bắc, hai hàng cây xanh mướt lúc song song lúc so le lùi lại thật nhanh.

Lang thang, tự do.

Mùa hè nên trong trường không nhiều người lắm, thi thoảng vài ba sinh viên qua lại, những giáo sư có tuổi, hoặc người thành đạt trong giới thi thoảng lại xuất hiện trong tầm.

Phương Trạch Vũ giới thiệu những kiến trúc trên đường: “Tòa nhà màu đỏ tráng lệ hình tròn này chính là tòa giảng đường của Thanh Hoa, bình thường sẽ tổ chức các tọa đàm, biểu diễn, còn có thể xem phim nữa.”

“Đây là phòng hòa nhạc của dân tộc Mông… đây là tòa số 6… đây là thư viện khoa học Nhân văn…”

Cuộc sống đại học sinh động phong phú từ từ mở ra trước mắt họ.

Phương Trạch Vũ dừng lại trước một tòa nhà hình chữ nhật rất giống viên gạch: “Đến rồi.”

“Thanh Phần Viên?”

Trong khoảnh khắc bước vào cánh cổng lớn, Kỷ Đinh đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn, bất giác hít mũi mấy cái, Phương Trạch Vũ cười bảo: “Đây là một trong những căng-tin mà anh thích nhất, có ba tầng, nhiều thức ăn tới nỗi không chọn được, lại chiếm ngay phần đất trung tâm, lần nào tan học xong mọi người cũng chạy tới đây.”

Phương Trạch Vũ dẫn họ lên tầng 1, chỉ vào một dãy ô cửa và nói: “Muốn ăn gì cứ lấy thoải mái, đàn anh khao các em.”

“Wow, cám ơn anh Trạch Vũ nhiều!”

Các món điểm tâm đủ loại bày trong những chiếc mâm đủ màu, trông mà không chớp được mắt, cảm hứng ăn tăng vọt.

Kỷ Đinh vốn hơi ngại, không muốn anh tốn kém, nhưng sau vài lần quẹt thẻ thì cô yên tâm rồi – đúng là rẻ thật, chỉ có mấy đồng, có thật rẻ tới mức đó không???

Lát sau, Kỷ Đinh đã bê mấy khay đồ ăn quay về chỗ ngồi.

Bánh crepe trái cây, bánh bao chiên, bánh cuộn trứng, bánh xếp chiên, cháo trứng thịt nạc… bao nhiêu thứ thế này mà cũng chỉ hơn mười tệ.

Phương Trạch Vũ lấy ra mấy cái túi hình chữ nhật màu trắng, vẻ mặt bí ẩn: “Nhất định phải thử cái này.”

Sữa chua Thanh Hoa tự sản xuất.

Kỷ Đinh cắn xé một góc rồi uống một ngụm: “Ngon quá đi mất!”

Điền Giai Tuệ tỏ vẻ hạnh phúc: “Không ngờ căng-tin Thanh Hoa lại ngon thế này!”

Uống sữa chua xong, Kỷ Đinh lại gắp một cái bánh bao chiên lên, Phương Trạch Vũ vẻ mặt căng thẳng: “Cẩn thận.”

Cô không hiểu ý, không phòng bị gì mà cắn một cái.

“Phụt!”

Nước xúp trong đó trong tích tắc bắn lên mặt Điền Giai Tuệ.

Điền Giai Tuệ: “???”

What are you làm gì vậy???

Bộ dạng cô nàng trông có phần thảm hại nên Kỷ Đinh vội vàng nhận lấy khăn giấy Trình Sở Minh đưa cho, vừa nín cười vừa lau giúp bạn: “Xin… xin lỗi mà!”

“Tin anh đi, em không phải người đầu tiên bị thế này đâu.” Phương Trạch Vũ cười tới nỗi mặt biến dạng, “Anh có đứa bạn, lần đầu ăn thứ này ướt cả quần luôn mà.”

Ngay cả Trình Sở Minh là người ít cười cũng không nhịn được, bốn người cùng ôm bụng cười bò.

Ăn sáng xong, Phương Trạch Vũ đi tập huấn, chào tạm biệt nhau xong thì đề nghị họ đi dạo trong trường.

Kỷ Đinh cười nói: “Anh Trạch Vũ, cám ơn anh đã chăm sóc bọn em, tối nào đó anh rảnh thì bọn em mời anh ăn cơm nhé!”

Phương Trạch Vũ khá thích cô em gái của Kỷ Sâm nên sảng khoái nhận lời: “Ừ, các em chơi vui nhé.”

Anh đi được hai bước thì ngoảnh đầu lại, ranh ma chớp mắt: “Chuyện của Nhân Gian Tiên Tử anh sẽ giữ bí mật cho.”

Phương Trạch Vũ đi rồi, Điền Giai Tuệ mới cảm thán: “Anh Trạch Vũ tốt thật.”

“Ừ đúng rồi.” Kỷ Đinh lẩm bẩm.

Điền Giai Tuệ huých vào vai cô: “Phải rồi! Bọn mình khi nào thì gặp được Nhân Gian Tiên Tử đây?”

“Anh ấy hả…” Kỷ Đinh giờ nhắc tới Ôn Nghiên vẫn thấy chột dạ, “Anh ấy đang thực tập, ngày nào cũng bận đến 1,2 giờ sáng, có lẽ cuối tuần sẽ rảnh hơn.”

Hôm nay là thứ Hai, mà thứ Bảy thì cắm trại rồi.

“Thế à.” Điền Giai Tuệ tiếc nuối, “Vậy tới lúc đó bắt buộc phải hẹn anh ấy ra gặp mặt nhé.”

“Biết rồi.”

Ba người đi theo lộ trình Phương Trạch Vũ vạch cho, từ tòa giảng đường hướng về phía Tây đến tòa nhà tổ chức sự kiện. Phía trước có một thảm cỏ rất rộng, phóng tầm mắt chỉ thấy một màu xanh rì rất mát mắt.

Lác đác du khách đứng trước tòa kiến trúc hình tròn này để chụp hình.

Kiến trúc của Thanh Hoa đặc biệt hùng vĩ, có cảm giác rất có bề dày lịch sử, cần phải ngẩng đầu lên hết cỡ mới nhìn rõ toàn cảnh.

Ba người lại tìm được mặt đồng hồ bằng đá nổi tiếng, sau đó tìm đường đi thẳng đến cổng số 2.

Cổng số 2 được coi là địa danh tiêu biểu nhất, ai nấy đều biết. Kỷ Đinh cũng nhắm chuẩn cơ hội chạy lên chụp hình làm kỷ niệm lúc vắng người nhất.

Sau đó họ men theo con đường đạp xe đến cổng Tây, tham gia Viên Minh Viên. Buổi trưa ăn gần đó, buổi chiều đi dạo những thắng cảnh khác, buổi tối đến Ngũ Đạo Khẩu ăn món Quảng, rồi vui vẻ quay về khách sạn.

Đến lúc đó người hướng dẫn sẽ dẫn mọi người tham quan trường, vì thế họ cũng không vội đi những điểm như Hà Đường Nguyệt Sắc, Thủy Mộc Thanh Hoa…

Trong năm ngày, ba người đi chơi rất nhiều thắng cảnh nổi tiếng ngoài trường, đến tối thì xoay quanh ẩm thực, KTV và xem phim.

Kỷ Đinh chưa bao giờ thoải mái tự do như lúc này, cảm thấy vui vẻ cực kỳ.

Hôm đến điểm danh, ba người bọn Kỷ Đinh ngồi xe khách trường màu tím đến sân thể thao, thoáng nhìn đã thấy trên sân cỏ đã dựng rất nhiều lều bạt lớn, chia thành 8 lớp tên T, S, I, N, G, H, U, A. Mỗi một lớp lớn được chia thành 10 lớp nhỏ.

Khóa học mùa hè khoảng 2500 người, xáo trộn các tỉnh lại và chia ra, vì thế các bạn học chung trường cấp 3 rất khó được chia vào cùng lớp.

Tối đó cử hành lễ chào đón học sinh mới.

Kỷ Đinh ở lớp H8, các bạn ngồi thành một vòng tròn, tò mò và e ngại quan sát, đánh giá người khác.

Hai người phụ trách hướng dẫn lớp nhỏ này đều là đàn anh đàn chị năm 2, thân thiết tự giới thiệu bản thân. Sau đó mọi người cùng chơi một trò chơi giúp nhớ tên nhau, qua một vòng thì Kỷ Đinh cũng có hiểu biết cơ bản về các bạn.

Nữ sinh ở chung phòng ký túc với cô tên là Thôi Nhụy Tuyết, người Bắc Kinh, tính cách khá dễ chịu, cứ kéo tay Kỷ Đinh trò chuyện trên trời dưới biển. Hai người đều là lần đầu tham gia hoạt động kiểu này nên rất hào hứng tám đến nửa đêm.

Sáng hôm sau tiến hành lễ nhập trại, mấy ngàn người nô nức kéo về nhà thi đấu thể thao tổng hợp, lắng nghe người phụ trách tuyển sinh, hiệu trưởng khóa học mùa hè và các lãnh đạo khác phát biểu.

“… Các em đều là những học sinh ưu tú nhất từ các tỉnh thành trên toàn quốc, Đại học Thanh Hoa chào đón các em đã đến đây!”

Tiếng vỗ tay và hoan hô bùng nổ, nhìn những ánh mắt rực sáng vì mong chờ của mọi người, Kỷ Đinh chợt cảm thấy muốn khóc…

Cũng như vô số những học sinh hiếu học khác đến đây, đối với họ mà nói, đây là một cuộc du hành thần thánh.

Có được một cơ hội quý giá như vậy, họ đã may mắn hơn tuyệt đại đa số học sinh khác rồi.

Buổi chiều là các loại tọa đàm khác nhau, Kỷ Đinh lần đầu bước vào tòa kiến trúc trang nghiêm này, cảm thán sự tinh tế tỉ mỉ trong kết cấu của nó. Tọa đàm đa phần là diễn giảng về các môn học khác nhau, nội dung phức tạp thâm sâu nhưng lại rất cuốn hút người nghe.

Sau buổi tọa đàm, hai người hướng dẫn dẫn lớp H8 đi du ngoạn các điểm nổi tiếng trong trường.

Học viện Quản lý Kinh tế là một tòa kiến trúc hình vuông với thiết kế rất tuyệt, hai bên là hàng bạch dương rậm rạp. Thi thoảng có sinh viên đạp xe đi qua con đường nhỏ, ánh nắng rực rỡ xuyên qua tầng lá chiếu xuống đất, những đốm nắng vàng kim rơi xuống người họ.

Nơi này, chính là chỗ mà người ấy sinh sống và học tập ư?

Kỷ Đinh đứng dưới tán cây, lặng lẽ nhìn dòng chữ trên tấm bảng đá ở cửa.

Giống như làm thế sẽ nảy sinh một sự liên hệ kỳ diệu hơn với anh vậy.

Gió mùa hạ oi bức thoảng qua, cô định thần lại, đề ra một lời hẹn với bản thân.

Vào lúc này năm sau, tôi hy vọng vẫn có thể đứng ở đây.

“Kỷ Đinh, mau đi theo lớp!”

Thôi Nhụy Tuyết đứng phía trước gọi cô, Kỷ Đinh thu ánh mắt lại, quay sang nở nụ cười: “Mình tới ngay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play