8.
Chuyện tôi thi được trạng nguyên và Tần Khả Thấm là học bá giả đã lan truyền khắp đại viện.
Các dì các thím nhìn thấy tôi đều tươi cười với tôi: "Ôi trời, đây là trạng nguyên của nhà lão Tần đúng chứ, quả nhiên rất xinh đẹp, chính là dáng vẻ thông minh lanh lợi."
Càng khó tin là, bọn họ bảo con cái nhà mình qua sờ quần áo của tôi, nói là xin vía của học sinh giỏi.
Có một đứa trẻ đi sờ quần áo của Tần Khả Thấm, bị cha mẹ làm ầm ĩ cả lên: "Aiya, cái đứa nhóc này sờ đồ của cô ta làm gì, con không muốn sống nữa hả."
"Không được sờ cái này nghe chưa."
"Cái gì cũng sờ chỉ có hại con."
Tần Khả Thấm tức đến bốc khói, nhưng không thể phản bác câu nào.
Tối đó cả nhà đang ăn tối, mẹ tôi nhắc đến: "An An trở thành trạng nguyên tỉnh là chuyện lớn, chúng ta bàn bạc chút đi, định làm vài mâm tiệc, mời người thân bạn bè tới chung vui, sẵn tiện chính thức giới thiệu An An với mọi người."
Tần Khả Thấm đỏ mắt, liếc Tần Trinh một cái, muốn tìm kiếm giúp đỡ.
Tần Trinh không nói một lời, cúi đầu ăn cơm.
Gần đây anh ta cũng không nhảy nhót, hình như đã hoàn toàn được ba thu phục.
Lúc này, ngoài sân truyền đến một giọng nói già nua: "Mẹ không đồng ý!"
"Là bà nội, bà nội đã về." Trong mắt Tần Khả Thấm xuất hiện một tia ngạc nhiên mừng rỡ.
Cô ta đột nhiên đứng lên, nhanh chóng bước ra cổng dìu lão thái thái đi vào.
Tinh thần lão thái thái phấn chấn, quét nhìn phòng khách một lượt, hừ lạnh một tiếng: "Thời gian mẹ không ở đây, mẹ thấy các con muốn làm phản rồi chứ gì."
Ồ, viện binh của Tần Khả Thấm tới rồi.
Cả nhà đón lão thái thái ngồi vào chính giữa, ba tôi giới thiệu tôi cho bà ta.
Tôi ngoan ngoãn gọi: "Bà nội."
Lão thái thái nhắm mắt không nhìn tôi, bàn tay vân vê chuỗi phật châu, chất vấn ba tôi: "Hai con rốt cuộc là làm ba mẹ kiểu gì vậy, Khả Thấm không thi đậu, hai con lại gióng trống khua chiêng mở tiệc ăn mừng, Khả Thấm phải làm thế nào, lòng nó khó chịu biết bao nhiêu?"
Tôi còn chưa kịp tủi thân, mẹ đã tủi thân thay tôi: "Vậy trong lòng An An cũng khó chịu biết bao nhiêu? Con bé thi tốt như vậy, chúng con làm ba mẹ, chúc mừng con bé vốn là chuyện nên làm."
Ba tôi phụ hoạ: "Nói rất đúng! Có thể thi được trạng nguyên tỉnh, đây là chuyện tốt, mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh*!"
*Nguyên văn 祖坟冒青烟, có nghĩa chỉ những người lập công lớn hoặc thành đạt, làm cho tổ tiên tự hào.
Lão thái thái sắc bén liếc mẹ tôi: "Mẹ mặc kệ khói xanh hay không xanh, dù sao cũng không được! Chúng nó là chị em, đã là chị em thì có họa cùng chịu."
Tôi nhìn lão thái thái: "Bà nội, con có ý kiến."
Lão thái thái cuối cùng cũng nhân nhượng lắng nghe, hướng mắt về phía tôi.
"Hay là chúng ta đổi mạch suy nghĩ khác đi, dù sao năm sau Khả Thấm thi đậu cũng phải mở tiệc, không bằng lần này tổ chức cùng con đi, vay chúc mừng, có phải rất hợp lý hay không?"
Tần Khả Thấm gối đầu lên chân của lão thái thái, khóc lê hoa đái vũ*: "Bà nội, con không muốn, rất mất mặt, con chắc chắn sẽ thành trò cười của cả kinh thành."
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Tần Trinh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên đặt đũa xuống, chỉ vào gương mặt còn chưa hết sưng của mình nói: "Cái gì là trò cười? Đây mà là trò cười? Con m.ẹ nó tôi đâymới là trò cười! Tôi là trò cười của cả công xưởng máy kéo."
Tuyệt đối không thể ngờ, Tần Trinh thế mà lại phản bội cô ta.
Tình cảm của hai anh em nhà này cũng không sâu sắc như tôi tưởng.
9.
Lão thái thái ai nói cũng không nghe, sống ch.ết không đồng ý mở tiệc.
Bà ta càng bao che cho Tần Khả Thấm, ba mẹ càng đau lòng cho tôi, lúc đối mặt với Tần Khả Thấm, tâm trạng của họ cũng càng phức tạp.
Sợ tôi mỗi ngày đều ở nhà sẽ thương tâm khổ sở, mẹ tôi đặc biệt đưa tôi đi ra ngoài giải sầu, sẵn tiện mua thêm mấy thứ cần thiết khi lên đại học.
Chúng tôi ở bên bờ biển, vừa đi dạo vừa nói chuyện.
Mẹ dắt tay tôi, giọng điệu rất buồn: "An An, vốn dĩ mẹ muốn chúc mừng cho con, kết quả ngay đến chuyện nhỏ này cũng làm không xong."
Thật ra chúc mừng hay không chúc mừng, tôi thật sự không để ý, chỉ là không muốn thấy Tần Khả Thấm ỷ thế doạ người.
Tôi đang muốn an ủi mẹ vài câu, phía trước có một bác gái đang đi đột nhiên cúi xuống nôn mửa dữ dội, sau đó bất ngờ ngã xuống đất.
Người xung quanh bị doạ sợ, vội vàng vây quanh kiểm tra.
"Đồng chí, đồng chí, cô sao vậy?"
"Cứu với, ch.ết người rồi, đưa tới bệnh viện đi."
Tôi xông lên: "Làm phiền nhường đường, tôi là bác sĩ!"
Mọi người nhanh chóng mở đường cho tôi, tôi kiểm tra mạch đập và nhịp tim của bệnh nhân, đã ngừng rồi.
Tôi vội vàng hô hấp nhân tạo cho bà ấy, ấn liên tục 20 phút, nhịp tim bệnh nhân đã trở lại, có người sốt sắng đi tìm cáng cứu thương, đặt bệnh nhân lên trên, mau chóng đưa tới bệnh viện.
Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng cùng đi theo, bàn giao tình hình với bác sĩ.
Mãi đến khi bệnh nhân được cứu chữa thành công, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn thấy mẹ vẫn đang ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi tìm bừa một lý do: "Lúc còn dưới quê, con có quen một bác sĩ, đều là ông ấy dạy cho con."
Vành mắt mẹ tôi đỏ hoe, khóc nức nở nói: "Bệnh nhân vừa nãy chính là bảo mẫu năm đó đã để lạc mất con, mẹ đã tìm bà ta 10 mấy năm rồi."
Mẹ nói năm đó, sau khi tôi ra ngoài chơi với bảo mẫu rồi lạc mất, bảo mẫu hớt ha hớt hải chạy về, chưa kịp hỏi chỉ biết khóc, nói nửa ngày cũng không nói ra được lý do tại sao.
Ba mẹ tôi gấp muốn ch.ết, ra ngoài tìm tôi, sau khi trở về phát hiện bảo mẫu đã mất tích.
Ba mẹ tôi nghi ngờ bảo mẫu đã lừa bán tôi, vẫn luôn muốn tìm cô ta hỏi rõ ràng, nhưng tìm mười mấy năm cũng không tìm được.
Sau khi nghe xong, trong lòng tôi lập tức có nghi hoặc, nói với mẹ, chuyện xảy ra hôm nay đừng nói với bất kỳ ai, để khỏi đánh rắn động cỏ.
Mẹ tôi gật đầu lia lịa: "Được được được, ngay cả ba con mẹ cũng không nói!"
10.
Bác gái được tôi cứu là bảo mẫu năm đó của nhà họ Tần, dì Trần.
Mỗi ngày tôi đều đem trái cây đến bệnh viện thăm bà ta, hỏi han ân cần bà ta, bà ta không có con cái, mỗi ngày chỉ có mình tôi đến thăm. Hơn nữa, người khác cũng đã sớm nói, tôi là người lúc đầu đã cứu bà ta, nếu không có tôi, e rằng bà ta đã sớm đi chầu diêm vương rồi.
Dì Trần cảm động đến rơi nước mắt, ánh mắt nhìn tôi ngày càng trìu mến, y như con gái ruột.
Tôi thấy thời cơ đã gần như chín muồi, bắt đầu biểu diễn.
Ngày đó tôi đi bệnh viện thăm hỏi bà ta, bày ra vẻ mặt như đưa đám, dì Trần quả nhiên quan tâm hỏi: "An An sao vậy, sao lại không vui?"
Mắt tôi đỏ hoe: "Dì Trần, thật ra con mới đến kinh thành không lâu, lúc nhỏ con đi lạc, gần đây mới được ba mẹ tìm về, nhưng bà nội không thích con chút nào, bất luận con làm gì cũng không thể làm bà ấy vui vẻ."
Người dì Trần cứng đờ, cẩn thận hỏi: "An An à, đã lâu như vậy rồi, dì cũng không biết con họ gì?"
Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Con họ Tần, tên là Tần An."
Dì Trần hoàn toàn đứng hình.
Nhìn dáng vẻ bà ta như vậy, tôi biết tôi đã đoán đúng rồi, chuyện năm đó tôi đi lạc không đơn giản.
Tôi chuẩn bị thêm lửa, thức tỉnh lương tâm bà ta.
Khóc lóc, co giật, gào khóc, vò tóc.
"Con chỉ là một con bé quê mùa dưới quê, bà nội không thích con là do con xứng đáng."
"Con chỉ là một con bé quê mùa dưới quê, bà nội không thích con là do con xứng đáng."
"Con chỉ là một con bé quê mùa dưới quê, bà nội không thích con là do con xứng đáng."
"Con chỉ là một con bé quê mùa dưới quê, bà nội không thích con là do con xứng đáng."
"Con chỉ là một con bé quê mùa dưới quê, bà nội không thích con là do con xứng đáng."
...
Dì Trần không kìm được, nước mắt ào ào chảy ra, bà ta ôm chặt tôi an ủi:
"An An tuyệt đối đừng nói như vậy, con là đứa trẻ lương thiện, hiểu chuyện nhất mà dì từng gặp, con còn cứu mạng dì, không có con dì nào có thể yên lành ngồi đây nói chuyện, con là ân nhân cứu mạng của dì."
Tôi đương nhiên không quên.
Đây không phải là đang đi bài tình cảm với bà sao.
Bà ta tiếp tục nói: "Con không cần phải tự hạ thấp bản thân, thật ra tất cả điều này... đều là bà nội con tạo nghiệt, bà ta mới là kẻ chủ mưu đằng sau chuyện năm đó con đi lạc."
Đồ độc ác, tôi gọi thẳng là đồ độc ác.
Thì ra thật sự đúng là do lão thái thái lòng dạ hiểm độc kia làm.
Dì Trần nói, bà ta và lão thái thái là họ hàng xa, năm đó bà ta dưới chỉ thị của lão thái thái, mang tôi đến vùng ngoại ô rất xa để vứt bỏ.
Bởi vì bà ta (thái thái) muốn đưa cháu gái ruột đến nuôi dưới danh nghĩa mẹ tôi.
Đúng, Tần Khả Thấm là cháu gái ruột của lão thái thái, trước khi bà ta gả cho ông nội tôi, đã từng kết hôn một lần, sinh ra một đứa con trai, cũng là ba ruột của Tần Khả Thấm.
Sau khi bà ta sinh con thì gửi cho người khác nuôi nấng, rất ít người biết chuyện này.
Về sau, bà ta càng ngày càng áy náy với con trai cả, nên nảy ra ý định nhận con gái ông ta về tự mình nuôi nấng, mà vì có thể để mẹ tôi toàn tâm toàn ý yêu thương đứa trẻ này.
Bà ta còn nghĩ ra một kế hoạch tuyệt hay, trước tiên sai dì Trần bảo mẫu vứt tôi đi, đợi lúc mẹ tôi đau lòng tuyệt vọng, lại thuận lý thành chương nhận nuôi Tần Khả Thấm, để bù đắp cho nỗi thương nhớ con gái của mẹ tôi.
Tôi nghe xong, quả thực cảm thấy như thế là đủ rồi.
Chơi sao, vẫn là lão thái thái biết cách chơi, kế hoạch độc ác như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Lúc này, khuôn mặt mẹ tôi đẫm nước mắt bước vào.
Bà ấy đã nghe thấy toàn bộ.
11.
Căn nhà nhỏ theo phong cách châu Âu của Tần gia.
Lúc dì Trần xuất hiện ở Tần gia, Tần Khả Thấm đang xoa vai đấm lưng cho lão thái thái.
Lúc lão thái thái nhìn thấy tôi, còn lạnh mặt khiển trách: "Sao ngày nào cũng chạy ra ngoài, chẳng có chút nề nếp nào! Cô lo mà học tập Khả Thấm đi, đừng cho rằng thi đậu đại học là giỏi giang lắm."
Mẹ tôi còn rơm rớm nước mắt, kiên cường trả lời: "Thi đậu đại học đã rất giỏi giang rồi."
Lúc này ba tôi đã nhận được tin tức của mẹ tôi, biết toàn bộ chân tướng sự việc, cũng phong trần mệt mỏi chạy về.
Bà nội ném phật châu đến trước mặt ba tôi: "Mày quản vợ mày cho tốt, dám nói chuyện với mẹ như vậy, vô pháp vô thiên!"
Dì Trần đi ra từ phía sau chúng tôi: "Lão thái thái."
Lão thái thái nheo mắt quan sát một hồi, sắc mặt đột nhiên tái mét như giấy vàng, chỉ vào dì Trần:
"Sao lại là cô, sao cô lại quay trở về, không phải tôi đã bảo cô rời khỏi kinh thành rồi sao?"
Dì Trần lắc đầu: "Lão thái thái, năm đó ngài tạo nghiệt với An An, chuyện ngài sai khiến tôi vứt An An đi ngài vẫn còn nhớ không? Ngài quên rồi, nhưng tôi không bao giờ quên!"
Ba tôi đau đớn: "Mẹ! Sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy, đây là mẹ đang phạm tội!"
Nhưng gừng càng già càng cay.
Cho dù bị dì Trần vạch mặt trước mặt mọi người, lão thái thái ban đầu còn bối rối, rất nhanh đã ổn định trở lại.
Thậm chí còn khiêu khích ba tôi: "Là mẹ sai bảo mẫu để lạc An An thì sao? Mày đi báo cảnh sát đi, mày vì đại nghĩa quên tình nhà, bắt bà già này vào nhà giam đi, rồi xem người khác đánh giá mày như thế nào, xem người ta có chỉ trích sau lưng mày không?"
Ba tôi tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm thành quyền.
Tên ngốc Tần Trinh nhảy ra, hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ: "Ô hô, ba đúng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chỉ biết đối phó với con, ba xem ba cũng không có cách nào đụng vào bà nội."
Ba tôi lập tức phi như bay qua, cưỡi lên đầu của Tần Trinh, đè anh ta xuống đất.
Móc bên trái! Đấm bên phải! Đá bay! Đạp bụng! Đánh vào đầu!
Tần Trinh ôm đầu khóc khổ sở: "Tại sao lại lại lại lại lại đánh con!!"
*Câu gốc là 又双叒叕, nếu tách riêng những chữ này ra thì tổng cộng có 10 chữ lại (又), được sử dụng để nhấn mạnh sự xuất hiện trở lại của một điều gì đó đã thường xảy ra trước đây; hoặc sự tái diễn của một sự kiện đã thường xảy ra. Có thể hiểu là, nhấn mạnh sự lặp đi lặp lại của một hành động, hay sự việc nào đó!
Ba tôi: "Ông đây không thể đánh mẹ già, nhưng đánh mày cũng không được sao?"
Lúc này, tôi ôm bài vị của ông nội đi tới: "Cụ ông giá đáo, toàn bộ tránh đường!"
Mọi người đều đứng hình.
Tôi đặt bài vị của ông nội ở chính giữa bàn.
Chậm rãi nhìn mọi người: "Lúc ở quê con đã học được phép "thỉnh thần" từ một vị Mã Tiên rất linh nghiệm, bà nội đã nói chuyện này ba con không thể làm chủ, vậy thì con mời ông nội ra làm chủ."
Không sai, tôi sắp mời thần nhập thân.
Tôi không đợi bọn họ bác bỏ, cầm một thau m.áu gà rất lớn.
Đầu tiên tạt lên người lão thái thái.
Tiếp theo tạt lên người Tần Khả Thấm.
Cuối cùng tạt lên người Tần Trinh.
Vài người la hét thất thanh, tôi mặc kệ không quan tâm, lại đốt vài nén nhang, đi loạn khắp nhà, trong miệng lẩm bẩm.
Một lúc sau, tôi bắt đầu trợn trắng mắt, cả người co giật, miệng sùi bọt mép.
Tất cả mọi người đều ch.ết lặng.
Sau đó cả người tôi lắc một cái, đột nhiên mở mắt, ánh mắt tựa như tia chớp bắn về phía mọi người.
Tôi chợt đập bàn, dùng giọng nói già nua nói với lão thái thái: "Thuý Hoa, lòng dạ bà độc ác hãm hại con cháu Tần gia, bà biết tội của mình chưa?"
Vẻ mặt, ngữ điệu, giọng nói này, giống hệt như cụ ông lúc còn sống, làm cho mọi người khiếp sợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT