Chương 456 Bình tĩnh
Người dịch : Bạn Quýt
---
Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn một đường đi đến chỗ bắn tên.
Tuy rằng dọc đường búp bê búp bê đã được dọn dẹp qua, nhưng sau đêm qua, có một số búp bê đã bị thay đổi vị trí, ở những giao lộ, sau cây, bên cửa sổ...
Hai người vừa xuất phát không bao lâu, đã bị những con búp bê này nhìn thấy hành tung.
Ngay sau đó Mary nhận ra bọn họ, thúc đẩy búp bê cưỡi mèo vải đuổi theo - -
Bởi vì lúc trước đã giao thủ, cho nên vô luận là tốc độ, hay là lực lượng, Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn đều hiểu rõ, bọn họ bình tĩnh như thường, phối hợp với nhau lấy được cung tiễn, chuẩn bị mượn kiến trúc phụ cận che chắn yểm hộ, trở về chỗ ẩn thân hội hợp với đồng bạn khác.
Hai bên đường phố đèn màu lóng lánh, âm nhạc ồn ào.
Trong lúc truy đuổi, Mary nhìn thấy cung tiễn trong tay bọn họ, thoáng ngẩn người - - vô luận là mèo vải, hoặc là búp bê trên mèo, đều chớp mắt cứng đờ.
Chần chờ một lát, nó đột nhiên lui về!
Mèo vải đầu tiên là lùi lại vài bước, tiếp theo nhanh chóng xoay người, mang theo Mary hướng ngược lại chạy nhanh rời đi! Tốc độ cực nhanh!
Hai người đàn ông dừng lại, nhíu mày nhìn về phía thân ảnh mèo vải chạy xa, lại nhìn về phía đối phương.
Chỉ hai giây, Nghiêm Thanh Văn sắc mặt chợt biến, co cẳng đuổi theo: "Mary muốn trốn đi!"
Thẩm Mặc nhíu chặt mày, cũng lập tức đuổi theo!
Nhưng mà tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa, cũng đuổi không kịp mèo vải hình thể khổng lồ lại nhanh nhẹn, một đường đuổi tới viện Vịnh Châu Báu, rốt cục lạc mất tung tích Mary.
Nghiêm Thanh Văn không cam lòng, tìm kiếm khắp nơi, cố gắng tìm ra hướng đi của mèo, nhưng ánh đèn làm cho người ta hoa cả mắt, bóng tối càng khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Khi hắn tìm kiếm dấu vết, mèo vải to lớn từ chỗ tối nhảy đến! Đập mạnh vào hắn!
Nghiêm Thanh Văn nghiêng người tránh thoát!
Thẩm Mặc giơ kiếm chém!
Lưỡi kiếm cắt rách vải bông trên móng mèo, sợi bông tràn ra ngoài giống như mây, không đau không ngứa.
Mọi nỗ lực dường như vô ích!
Hai người thoát khỏi móng vuốt mèo chạy trốn vào phòng bếp của một nhà hàng chủ đề hải đảo, mèo ở bên ngoài meo meo kêu không ngừng, phảng phất như biết rõ bọn họ đang trốn ở phụ cận,qua lại vòng quanh nhà hàng.
Mary không thấy. "Nghiêm Thanh Văn xuyên thấu qua khe hở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm bên ngoài," Mary trốn đi, nó ngay tại Vịnh Châu Báu này!
"Về trước đi." Thẩm Mặc nhíu mày khuyên hắn, "Con mèo bên ngoài kia quá khó giải quyết, trở về trước cùng những người khác trao đổi, chờ ban ngày sẽ tìm cơ hội."
Không được! "Nghiêm Thanh Văn quả quyết cự tuyệt!
Thẩm Mặc sững sờ, sắc mặt trầm xuống.
Nghiêm Thanh Văn dường như nhận ra mình thất thố, hít sâu một hơi, chậm rãi giải thích:
Một khi chúng ta rời đi Mary sẽ di chuyển vị trí.Toàn bộ công viên trò chơi lớn như vậy, muốn tìm được một con búp bê vải, căn bản là mò kim đáy bể!
Hắn hít sâu lần nữa, nhấn mạnh với Thẩm Mặc: "Chúng ta có thể động thủ vào ban ngày, nhưng hiện tại, tôi không thể đi!"
Thẩm Mặc cũng nhìn ra bên ngoài.
Mèo con tìm không thấy bọn họ, không cam lòng quanh quẩn ở phụ cận. Trên cổ mèo cưỡi một con rối hình người khung kim loại, chỉ có đầu giữ lại bộ dáng nhân loại, tóc làm bằng sợi len tán loạn sau đầu, đồng tử hiện ra u quang.
Mary giả này, trên người vốn nên đeo một con búp bê vải, nhưng bây giờ, nó đã biến mất.
Mary thật đã biến mất.
Nghiêm Thanh Văn nhìn chằm chằm bên ngoài, ngữ khí kiên quyết: "Tôi không thể rời khỏi nơi này. Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta tìm được Mary, Thẩm Mặc... Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ bình tĩnh chờ đến buổi sáng."
Thẩm Mặc nhìn hắn một cái, trong giọng nói không có cảm xúc gì: "Anh muốn đợi đến ngày mai, bọn chúng chưa chắc sẽ cho anh cơ hội này. Nếu Mary thật sự trốn ở chỗ này, đêm nay nó nhất định sẽ tìm mọi cách quét sạch hết thảy khu vườn, chỉ bằng vào hai chúng ta e rằng rất khó ứng phó. Anh ở chỗ này chờ, tôi trở về thông báo cho bọn họ."
Theo dõi chương mới nhất tại Page Vườn Của Quýt Nhỏ
https://www.facebook.com/QuytNhoKaren
Truyện sẽ đăng sau Page 1~5 chương.