Chương 452 Chỉ cảm thấy ồn ào
Người dịch : Bạn Quýt
---
Làm như thế nào?
Thẩm Phi và Vu Á Thanh theo bản năng nhìn Nghiêm Thanh Văn.
Anh ấy luôn có nhiều ý tưởng.
Nhưng hiện tại, hắn phương án gì cũng nghĩ không ra, cả người im lặng dựa vào tường ngồi, đầu cúi xuống thật sâu, hai tay hơi phát run.
Bạch Ấu Vi chưa bao giờ thấy Nghiêm Thanh Văn chán nản như vậy, giống như tuyệt vọng tới cực điểm......
Thẩm Mặc quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nghiêm Thanh Văn, hỏi: "Lữ Ngang có mảnh ghép không?"
Nghiêm Thanh Văn nhắm mắt lại, khàn giọng trả lời: "... Có.
Lữ Ngang có một miếng mảnh ghép, chỉ là chưa kịp sử dụng, liền......
Nghĩ đến đây, cỗ cảm giác hít thở không thông đau đớn không muốn sống kia phảng phất như ghìm chặt cổ họng, hắn thống khổ đến nói không ra lời.
Thẩm Mặc thủy chung rất bình tĩnh, quay đầu nhìn Vu Á Thanh, hỏi: "Cậu có mảnh ghép không?"
Vu Á Thanh nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm Mặc trầm ngâm một lát, nói: "Chúng ta phải tính đến tình huống xấu nhất, nếu như vẫn không thể qua cửa, nhất định phải nghĩ cách rút lui. Hiện tại ta cùng Nghiêm Thanh Văn, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu, đều có mảnh ghép, ngày mai tìm cơ hội đi thu hồi mảnh ghép của Lữ Ngang, để Vu Á Thanh sử dụng, mặt khác ta sẽ nghĩ cách chuẩn bị cho em họ ta một mảnh ghép."
Bạch Ấu Vi sững sờ, nhìn về phía hắn.
Thẩm Mặc cũng nhìn cô, bình tĩnh giải thích: "Lần này chỉ có thể mượn Tiểu Tân, lấy ra dùng khẩn cấp, lần sau nếu có thể thông quan mê cung, sẽ bù lại cho nó."
Trong mê cung rắn, Phan Tiểu Tân từng nhận được một mảnh ghép.
Mặc dù có chút băn khoăn, nhưng trước mắt thật sự không có biện pháp nào khác, Thẩm Mặc cũng không thể trơ mắt nhìn em họ của mình đi chết.
Nghiêm Thanh Văn khàn giọng mở miệng: "Đem mảnh ghép của tôi dùng đi. Tôi không ra ngoài.
Thẩm Mặc nghe vậy nhíu mày, hỏi anh: "Anh biết mình đang nói gì không?
Thẩm Phi do dự vài giây, cũng cúi đầu nói: "Anh Nghiêm... chúng tôi biết, anh có thể nhất thời không tiếp nhận được... Nhưng nếu Lữ Ngang còn sống, nhất định cũng không muốn nhìn thấy anh liều mạng trong trò chơi."
Nghiêm Thanh Văn chậm rãi lắc đầu: "Các ngươi không hiểu.
Anh ngẩng đầu, nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh như một đầm nước đọng.
"Nếu tôi rời khỏi đây, thì tất cả những gì xảy ra hôm nay, sẽ vĩnh viễn dừng lại ở đây, vĩnh viễn không qua được.
Cho dù đi ra ngoài, hắn cũng đã chết. Chết trong màn lăng trì lúc Lữ Ngang chết!
Tất cả mọi người và Thẩm Mặc, đều không nói nữa.
Mất đi anh em đồng sinh cộng tử, phần đau khổ này mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có hiểu, nói không nên lời trấn an, cũng không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào.
Một lát sau, Thẩm Mặc nói: "Vậy thử lại lần nữa đi.
Mọi người nhìn về phía hắn.
Thẩm Phi chần chờ: "Nhưng... chặt đầu, không phải không có tác dụng sao?"
"Tuy rằng sẽ không khiến Mary lập tức tử vong, nhưng vẫn có thể cản trở hành động của nó." Thẩm Mặc thản nhiên nói, "Chúng ta có thể chặt đứt đầu nó một lần, là có thể chặt đứt lần thứ hai, đến lúc đó nghĩ biện pháp đem đầu giấu đi, giải quyết uy hiếp, lại chậm rãi nghĩ cách qua cửa."
Anh nói xong, nhìn Nghiêm Thanh Văn cúi đầu không nói, "Tiếp theo, nghỉ ngơi thật tốt đi.
Nghiêm Thanh Văn không trả lời, chỉ cúi đầu thật sâu, bên ngoài một chút tàn quang ở trên tường chiếu ra bóng dáng của hắn, im lặng, tiêu điều, cũng rất cô tịch...
……
Thời gian ban ngày còn lại rất ít.
Rất nhanh, đêm tối lại đến.
Ánh đèn sáng lên, âm nhạc vang lên, bên ngoài trở nên náo nhiệt, loạn loạn.
Không biết có phải cố ý châm chọc và đùa cợt hay không, cảm xúc của bọn họ rõ ràng đã rơi xuống đáy vực,nhưng hết lần này tới lần khác công viên trò chơi này lại muốn tạo ra bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Họ chỉ cảm thấy ồn ào.
Thẩm Mặc đi ra ngoài một chuyến, trở về nói với mọi người: "Mary lại sưu tầm rất nhiều búp bê bằng nhung, đang khâu lại búp bê vải của nó."
Có nghĩa là tối nay họ sẽ an toàn.
Cũng có nghĩa là......
Khi Mary khâu lại con mèo, đêm mai, sẽ còn là một cuộc trốn tìm tàn nhẫn hơn đang chờ đợi họ.
Theo dõi chương mới nhất tại Page Vườn Của Quýt Nhỏ
https://www.facebook.com/QuytNhoKaren
Truyện sẽ đăng sau Page 1~5 chương.