"Cái gì? Bây giờ đang họp?"

Tôn Thành Phong đang ngồi trong xe đột nhiên hét lên với vẻ mặt hung dữ: "Chú Kỳ mất trí nhớ rồi, còn dính líu đến một vụ án giết người? Vậy... Chú Nghiêm, chú không đến được à?"

"Được được được! Tôi nhờ người để mắt đến hắn trước."

Sau khi đặt điện thoại xuống, Tôn Thành Phong nhanh chóng khởi động xe lái đi. Có vẻ như người đã từng là trùm trường Đại học Khoa học Công nghệ rất sợ phải gặp mặt trực diện với Lưu Phong.



Lưu Phong lúc này bước nhanh hơn, đi về phía bên ngoài Đại học Khoa học và Công nghệ.

Dương Thi Văn theo sát phía sau hắn, "Này, anh nói đi, là tôi xinh, hay Bành Giai Kỳ xinh?”

Lưu Phong không quay đầu lại nói: “Cô rất xinh đẹp, cô ấy cũng không tệ.”

“Quá lấy lệ rồi nhỉ?”

Dương Thi Văn không biết dây thần kinh nào bị sai, rất cố chấp, "Anh nói đi, ít nhất giữa tôi và cô ấy, sẽ có những chỗ hoàn mỹ hơn, đẹp hơn chứ?"

"Ừm! Ngực của cô lớn hơn của cô ấy." Lưu Phong nói.

Ợ!

Dương Thi Văn trợn mắt, lại siết chặt nắm tay nhỏ nhắn, "Lưu manh, anh ngoài để ý đến ngực của phụ nữ ra thì không thể chú ý đến cái khác à?"

"Mông của cô cũng lớn hơn của cô ấy, như vậy được rồi chứ?" Lưu Phong nói.

Phù!

Dương Thi Văn làm động tác hít một hơi thật sâu, cuối cùng không hỏi nữa.

Sau khi hai người trở về nhà họ Dương, ăn đơn giản một chút, buổi tối, Dương Thi Văn thay một chiếc quần da bó sát, áo vest da không tay màu đen ở thân trên, áo sơ mi cổ chữ V, gõ cửa phòng của Lưu Phong.

"Ôi trời!"

Lưu Phong vừa mở cửa đã kêu lên: "Thi Văn, cô mặc thế này là muốn làm gì?"

Thân hình của Dương Thi Văn chắc chắn không hề kém hơn những siêu mẫu hàng đầu thế giới, đôi chân dài và thẳng, vòng hông tròn trịa và vòng eo thon gọn tạo nên một đường cong vô cùng xinh đẹp và gợi cảm, cộng thêm bộ ngực cao vút trong chiếc áo khoác da bó sát, tạo nên một khung cảnh chuyển động siêu hấp dẫn.

"Mặc thế này thì làm sao? Đẹp hơn bộ denim của Bành Giai Kỳ không?"

Dương Thi Văn hất cằm kiêu ngạo nói: "Đi thôi, anh đã hứa với tôi rồi, tối nay sẽ ra ngoài uống say với tôi."

Lúc này Lưu Phong mới nhớ chuyện đã hứa với cô ở lớp học hôm nay, lúc đó hình như đang nói chuyện với Bành Giai Kỳ, sau đó hoàn toàn quên mất chuyện này.

"Được, đi khách sạn hay quán bar?" Lưu Phong hỏi.

Dương Thi Văn trả lời không chút do dự: "Quán bar!"

"Ngất! Cô mặc như này đi quán bar, không sợ bị kẻ biến thái nhìn trúng à!"

"Nếu tôi bị một kẻ biến thái bắt nạt thì cần một vệ sĩ riêng như anh có tác dụng gì? Hừ!"

Hai người vừa cãi nhau vừa đi ra ngoài.

Khi Lưu Phong lái xe kéo Dương Thi Văn ra khỏi biệt thự của nhà họ Dương, lại một lần nữa thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của đám bảo vệ.

"Đã muộn như vậy, Lưu Phong lại đưa đại tiểu thư ra ngoài!"

"Xem ra là đúng, về sau chúng ta gặp Lưu Phong, có lẽ phải gọi một tiếng cô gia rồi."

"Sau này nhớ kỹ, chỉ cần nhìn thấy Lưu Phong, hãy gọi là Lưu thiếu gia, hoặc Phong thiếu gia đấy!"

Ngọn lửa đàm tiếu giữa những nhân viên bảo vệ này lại bùng cháy dữ dội.

……

Nửa giờ sau, Lưu Phong lái xe đến bãi đậu xe của Loveme Bar.

Loveme không phải là quán bar lớn nhất thành phố Đông Hải, nhưng lại là quán bar cao cấp nhất, nghe nói chủ quán bar là người thủ đô, rất khiêm tốn, cũng rất thần bí, còn có gia thế đáng sợ nên bình thường không ai dám tới đây gây sự.

Trong một khu tương đối yên tĩnh trên tầng hai, Lưu Phong và Dương Thi Văn ngồi đối diện nhau, trên bàn bày ba mươi ly cocktail Bloody Mary và bốn đĩa trái cây sấy khô.

Dương Thi Văn cầm ly rượu lên, nhìn Lưu Phong qua ly rượu đỏ tươi, "Cạn ly!”

"Cạn!"

Lưu Phong chạm cốc với Dương Thi Văn, chỉ thấy Dương Thi Văn khẽ hé đôi môi đỏ mọng, giữ miệng ly, hơi ngẩng đầu lên để rượu đỏ như máu chảy vào miệng.

Tư thế uống rượu của Dương đại tiểu thư vô cùng quyến rũ, đôi mắt to hơi nheo lại, hàng mi dài cong cong nhẹ nhàng rung rinh, trong vẻ đẹp của cô có một sức quyến rũ say lòng người.

Ánh mắt của Lưu Phong dừng lại trên người Dương Thi Văn trong hai giây, rồi mới ngẩng đầu lên và uống rượu trong ly của mình.

"Lưu Phong, lúc đang thay quần áo tôi đã lên mạng tra rồi..." Sau khi đặt ly rượu xuống, Dương Thi Văn giơ tay lau môi dưới, chớp chớp đôi mắt to và nói: "Đội đặc chiến Thiên Kiếm giống như một truyền thuyết, có một vài bài viết rải rác, nhưng không toàn diện, hơn nữa miêu tả Thiên Kiếm có chút thần thoại."

Lưu Phong cười nói: "Thiên Kiếm vốn là thần thoại trong giới binh lính."

Dương Thi Văn lại cầm một ly rượu khác lên, "Có bài viết nói rằng thành viên Thiên kiếm mỗi một thời có mười người, tương ứng với mười thanh kiếm cổ nổi tiếng nhất Hoa Hạ, anh là kiếm gì?"

"Long Uyên Kiếm!" Lưu Phong nâng ly rượu thứ hai lên, cười nói: "Tên đầy đủ là Thất Tinh Long Uyên Kiếm, sát phạt chính!"

"Anh từng giết người?" Dương Thi Văn uống thêm một ly nữa và nhìn chằm chằm vào Lưu Phong với một đôi mắt ngấn nước, như thể muốn nhìn thấu Lưu Phong.

Lưu Phong cũng uống một ly, thản nhiên nói: “Đã từng.”

Chỉ hai từ đơn giản nhưng cú sốc mà nó mang lại cho Dương Thi Văn là vô cùng lớn.

Ngày hôm kia, khi Lưu Phong giết Lee Dong Gu tại khách sạn Vịnh Hương Hà, Dương Thi Văn đã không tận mắt chứng kiến vì Lưu Phong rút kim ra quá nhanh và lúc đó Dương Thi Văn vẫn đang ở trong ống thông gió trên trần.

Dương Thi Văn lại uống thêm một ly, lúc này trên gương mặt xinh đẹp của cô đã hiện lên một tia ửng đỏ: "Thật ra anh bây giờ như thế này rất tốt, làm vệ sĩ cho tôi, ít nhất không cần phải ra chiến trường, không cần phải thực hiện một số nhiệm vụ giết người nữa."

Lưu Phong cười lắc đầu: “Cô sai rồi, người bình thường các cô có thể sống thoải mái vui vẻ như vậy là bởi vì trong bóng tối, có máu thịt của quân nhân Hoa Hạ xây dựng nên. Nhìn bề ngoài, thế giới này khá hoà bình, nhưng trên thực tế, mỗi ngày đều có chiến tranh, chỉ là không để cho người ta biết mà thôi.”

Dương Thi Văn cầm ly rượu thứ tư lên và nói: "Anh đến đây để bảo vệ tôi, chỉ bảo vệ sự an toàn của tôi, chắc là không cần giết người đâu nhỉ?"

"Cô sợ tôi giết người trước mặt cô sao?" Lưu Phong hỏi.

"Một chút!"

Dương Thi Văn ngậm góc ly rượu trong miệng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi biết, gia đình tôi hiện nay đang gặp nguy hiểm rất lớn, có lẽ..."

"Uống thêm chút đi!"

Lưu Phong ngắt lời Dương Thi Văn, cười nói: "Cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đỉnh Thịnh, thì đã định không phải là một cô gái bình thường, cộng thêm tình hình nguy cấp hiện nay, những chuyện cô gặp phải sẽ càng phức tạp hơn, tranh thủ uống say đi.”

Dương Thi Văn ngoan ngoãn uống rượu trong ly, bởi vì uống có chút vội vàng, một dòng rượu đỏ tràn ra khóe miệng cô, chảy dọc theo chiếc cổ trắng nõn mềm mại, chảy vào cổ áo.

"Anh muốn người ta nhanh uống say, muốn làm gì hả?" Dương Thi Văn đặt ly xuống và hỏi.

"Đợi cô uống say rồi sẽ đưa cô đi giết người!" Lưu Phong mỉm cười như cũ, cầm ly rượu lên, hướng về phía Dương Thi Văn lắc lắc.

Dương Thi Văn lại bị sốc, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.

"Đừng nhìn!"

Lưu Phong đột nhiên nói: “Bây giờ xung quanh chúng ta có ít nhất bốn cặp mắt đang theo dõi, sau khi chúng ta rời khỏi nhà họ Dương, đã có người theo dõi chúng ta rồi. Nhưng cô không cần lo lắng, có anh Phong ở đây, bất cứ ai cũng không uy hiếp được sự an toàn của cô.”

Ừm!

Dương Thi Văn đáp lại, vẻ ngoài xinh đẹp có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Lưu Phong ngồi đối diện cô gần như có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của cô.

……

Khoảng 11 giờ đêm, Dương Thi Văn tựa vào vai Lưu Phong bước ra khỏi quán bar Loveme.

Không phải Dương đại tiểu thư muốn thân mật với Lưu Phong như vậy, mà là cô lúc này, nếu không dựa vào Lưu Phong, sẽ không thể tự đi thẳng được nữa.

"Không cần lo lắng, tất cả đã có anh Phong."

Lưu Phong ôm lấy vai Dương Thi Văn, an ủi cô, hắn có thể cảm nhận được, lúc này Dương Thi Văn tuy say nhưng đầu óc cô rất tỉnh táo, và có vẻ hơi lo lắng.

"Tôi không lo lắng, người ta không sợ chút nào cả." Dương Thi Văn bướng bỉnh nói, nhưng cô bất giác đưa tay ra ôm lấy eo Lưu Phong, động tác này đã bán đứng nội tâm thật sự của cô.

Sau khi hai người lên xe, Lưu Phong vừa lái xe vừa nói: “Cô có thể ngủ một lát, nghe thấy bất kỳ âm thanh gì cũng không cần mở mắt.”

Ừm!

Dương Thi Văn đáp lại, thắt dây an toàn và thực sự nhắm mắt lại.

Uỳnh!

Động cơ của chiếc Porsche 911 gầm lên và lao nhanh vào đường chính.

Đã hơn mười một giờ đêm, trên đường đã rất ít xe, nhưng sau khi xe của Lưu Phong chạy được một đoạn, ba chiếc Ferrari nhanh chóng đuổi kịp phía sau.

Bốn chiếc xe thể thao cực sang và tám chiếc đèn xe sáng rực tạo nên một dải ánh sáng chói lóa trên đường.

Lưu Phong dẫn đầu, không ngừng tăng tốc.

Khi xe đến gần cầu Nam Hoàn, cách đó hai trăm mét, lại là hai dải ánh sáng đèn xe sáng lên.

Giữa cầu Nam Hoàn có một chiếc xe tải lớn đang đậu, ánh đèn chính là từ chiếc xe tải lớn phát ra.

Kít!

Đúng lúc này, Lưu Phong đột nhiên bẻ lái, chiếc xe xoay 180 độ giữa đường, đầu xe đối diện với ba chiếc Ferrari đang đuổi theo phía sau.

Cùng lúc đó, nửa người của Lưu Phong nhoài ra ngoài cửa sổ xe, trên tay trái hắn xuất hiện một khẩu súng lục ổ quay màu vàng.

Khẩu súng này chính là khẩu Double Eagle mà hắn cướp được từ Lee Dong Gu!

Pằng!

Tiếng súng vang lên!

Từ việc chiếc xe quay đầu, cho đến việc Lưu Phong nhoài người ra ngoài cửa sổ xe rồi đến việc bắn súng, gần như được hoàn thành cùng một lúc. Từ góc nhìn này, Lưu Phong không chỉ thể hiện kỹ năng lái xe mà còn cả phản xạ siêu phàm và trực giác chiến đấu của mình.

Điều đáng sợ hơn nữa là chiếc Ferrari đuổi kịp phía trên cùng, cửa sổ phía trước đột nhiên xuất hiện một lỗ đạn tròn, tài xế đột nhiên sững người, sau đó chiếc xe tốc độ cao bắt đầu tự động chuyển hướng.

"Này! Lão Bát, lái xe nghiêm túc đi."

"Mẹ kiếp, nghe thấy tiếng súng liền sợ hãi như vậy à? Chúng ta cũng không phải là không có súng, tốc độ xe nhanh như vậy, giống như hắn có thể bắn trúng anh vậy!"

Trên xe có hai người, ai nấy đều mắng tài xế, nhưng sau đó...

Pằng pằng!

Hai tiếng súng nữa vang lên, tiếng súng dường như chồng lên nhau.

Ngay sau đó, chiếc Ferrari lao chéo về phía lan can bên trái cầu Nam Hoàn. Nếu có ai có thể nhìn thấy tình cảnh của chiếc Ferrari vào lúc này, chắc chắn sẽ sốc đến há hốc mồm.

Bởi vì ba người trong xe đều bị bắn vào giữa lông mày! Bao gồm cả người thứ ba ngồi ở ghế sau xe!

Sau ba phát súng, Lưu Phong đã dừng xe, hắn mở cửa, nhấc một chân ra và đứng dậy.

Pằng, pằng pằng!

Ba phát súng nữa được bắn ra, chiếc Ferrari thứ hai cũng không thể thoát khỏi số phận tương tự và lao chéo sang bên phải. Bao gồm cả tài xế, ba người trong xe cũng bị bắn vào giữa lông mày.

Pằng pằng pằng!

Ngay sau đó, một người trên chiếc xe Ferrari thứ ba rút súng ra và bắt đầu bắn trả.

Chỉ đáng tiếc, xe đang di chuyển với tốc độ cao, độ chính xác khi những người này nổ súng thực sự rất kém.

Pằng!

Lưu Phong lại nổ súng, viên đạn xuyên qua cửa kính ô tô một cách chính xác, giết chết tài xế chiếc ô tô thứ ba.

Pằng!

Tiếng súng lại vang lên, khi chiếc xe thứ ba mất thăng bằng và bắt đầu chuyển hướng, viên đạn xuyên qua cửa sổ, xuyên qua mắt phải của tay súng ngồi trên ghế phụ, sau đó viên đạn sượt qua ghế và đi vào thái dương của tay súng ở ghế sau.

Phù!

Sau khi nổ súng, Lưu Phong thổi đầu súng, cười nói: "Chỉ có tám viên đạn, phải giết chín người, không thể chia đều được!"

Uỳnh uỳnh!

Chiếc Ferrari cuối cùng đâm sầm vào lan can bên phải của cầu Nam Hoàn, tạo ra một vụ nổ dữ dội và ngọn lửa ngay lập tức bắn lên trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play