Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ rọi lên mái tóc của Nhan Bố Bố tạo nên một lớp sáng trắng nhàn nhạt, mơ hồ còn thấy rõ vài sợi tóc cháy khô do bị súng phun lửa hun nóng khi nãy.

Làn da của nhóc dưới ánh trăng bàng bạc gần như trong suốt, đôi mắt đen láy vừa to vừa tròn, phối hợp cùng mái tóc xoăn bồng, trông hệt như một con búp bê sứ.

Phong Sâm nhìn nhóc đang nghiêm túc khoa tay múa chân dạy cho mình, bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt.

Lúc trước vào giờ này, Nhan Bố Bố có lẽ còn đang chơi ở sân sau, trốn đằng sau một bụi cây nào đó đào đất bắt giun, còn dì A Mai đang tìm nhóc ở khắp nơi, muốn nhóc quay về phòng ngủ.

Lúc đó Phong Sâm sẽ đóng cửa sổ lại ngay, bởi vì chỉ vài phút sau thôi, tiếng khóc ma chê quỷ hờn của Nhan Bố Bố sẽ vang vọng khắp cả cái biệt thự này.

Cậu thật sự không thích Nhan Bố Bố tí nào, còn cảm thấy nhóc rất ồn ào phiền phức, nhưng bây giờ, Nhan Bố Bố lại là người duy nhất có thể bầu bạn ở bên người cậu.

Thế giới ngoài kia đã trở thành một đống tàn tích, từ phía xa xa còn truyền đến những tiếng nổ vang. Trong hoàn cảnh sống chết hiện nay, vào một buổi đêm mệt rã rời, bên trong chiếc xe buýt trống, chỉ có mình cậu và Nhan Bố Bố, còn có ánh trăng lẻ loi ngoài ô cửa sổ kia.

Giọng nói của Nhan Bố Bố nhỏ dần, nhóc ngáp hai cái thật lớn, đưa tay dụi dụi mắt.

Phong Sâm thấy nhóc buồn ngủ, cậu lập tức đứng dậy tìm kiếm trong xe một lượt, thế mà lại tìm được hai tấm thảm nhung cất trong khoang hành lý của xe.

Cậu để Nhan Bố Bố nằm ngủ trên chiếc ghế dài bên cạnh, ném cho nhóc một cái thảm, còn mình thì nằm ở ghế đối diện, đắp cái thảm còn lại lên, cũng nhắm mắt ngủ.

Trong xe dần yên tĩnh, lúc Phong Sâm sắp sửa ngủ thiếp đi, trong khi mơ mơ màng màng lại nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của Nhan Bố Bố: “Mẹ ơi, mẹ phải khỏe mạnh nhé, a ú bâng ga a đá u xi dà.”

Hàng mi của Phong Sâm khẽ run, một lát sau, cậu nói thầm ở trong lòng: “Mọi người cũng phải thật khỏe mạnh, a ú… u xi dà.”

Mặc dù không còn phải tập huấn, nhưng Phong Sâm vẫn luôn giữ vững thói quen, đồng hồ sinh học rất nghiêm khắc, đúng sáu giờ sáng sẽ mơ màng tỉnh giấc.

Cậu lau lớp sương đọng trên cửa sổ, quan sát thời tiết bên ngoài.

Bầu trời khá âm u, tuy không nhìn thấy mặt trời nhưng không khí vẫn rất khô nóng khó chịu. Nhan Bố Bố nằm ở ghế đối diện vẫn đang ngủ say sưa, tấm thảm nhung đã bị đá tung, quấn quanh cơ thể nhóc như cái bánh quai chèo.

“Này, dậy đi.” Phong Sâm bước qua lay nhóc.

Nhan Bố Bố không nhúc nhích, Phong Sâm lại đưa tay vỗ lên mặt nhóc: “Nhan Bố Bố, dậy mau.”

Khi hai mắt Nhan Bố Bố nhắm chặt, lông mi dài mảnh phía trên mí mắt đan xen vào nhau tạo thành một hàng bóng râm như cây rẻ quạt, bị Phong Sâm vỗ vào mặt, lá rẻ quạt hơi lay động, chầm chậm mở ra, để lộ hai viên ngọc đen láy nhuộm hơi nước.

Nhóc không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Phong Sâm, rõ ràng vẫn chưa phản ứng kịp mình đang ở nơi nào. Phong Sâm cố kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Đừng có nằm đần ra đó, lát nữa chúng ta phải ra ngoài một chuyến.”

Nhan Bố Bố xoa đôi mắt nhập nhèm, chậm rãi ngồi dậy, Phong Sâm xoay người cầm balo đến, lấy nửa túi bánh mì tìm được ở tòa cao ốc kia ra: “Mau lại đây, ăn sáng.”

Đằng sau không có động tĩnh nào, cậu quay đầu lại nhìn, trông thấy Nhan Bố Bố ngồi xếp bằng ở trên ghế, khuôn mặt beo béo ụ ra cả đống, hai mắt cụp xuống, làm như đang tức giận với ai đó.

Phong Sâm hơi khựng lại, hỏi: “Làm gì đó?”

Nhan Bố Bố chẳng rằng chẳng nói, chỉ để lại cho Phong Sâm một cái đầu tóc quăn rối bù, bất động như đang ngồi thiền.

Phong Sâm bước qua, liếc mắt ngó nhóc: “Ai chọc ghẹo gì nhóc rồi? Tức giận với ai đấy?”

“Không có ai chọc em cả.” Nhan Bố Bố nhíu mày, trong tiếng nói vẫn còn mang theo giọng mũi.

“Vậy ăn bánh mì mau, ăn xong chúng ta còn phải đi.”

Nhan Bố Bố liếc miếng bánh mì trong tay cậu, phụng phịu: “Không muốn ăn.”

“Tại sao?”

“Là không muốn ăn thôi.”

Phong Sâm kiên nhẫn hỏi: “Vậy nhóc muốn ăn cái gì?”

“Em muốn uống sữa bò, ăn bánh mì sandwich trứng ốp la.”

Sắc mặt Phong Sâm đen dần, cậu xoay người cắn bánh mì trên tay, cọc: “Không ăn thì nhịn.”

Cậu không để ý tới Nhan Bố Bố nữa, vừa gặm bánh mì, vừa bật đồng hồ đa năng lên, bắt đầu ghi chép số liệu cơ thể của mình ngày hôm qua.

“Nhiệt độ cơ thể bình thường, không còn bị sốt gián đoạn, sức bật tức thời…”

Cậu mới nói một nửa thì dừng lại, chần chừ một lát lại nói tiếp: “Sức bật tức thời trong 10 giây đạt 294SJ, tốc độ sức mạnh đạt đến 36KS, không biết có phải do sức mạnh bộc phát khi gặp nguy hiểm hay không.”

Trong lúc Phong Sâm ghi chép, tuy Nhan Bố Bố nghiêm mặt ngồi im, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lén lút liếc về phía cậu. Sau đó trượt xuống khỏi ghế ngồi, nhích dần đến bên cạnh cậu, thò tay cầm lấy một miếng bánh mì, im lặng bắt đầu gặm.

Phong Sâm ghi chép xong, mặt lạnh nghiêng đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy hai má Nhan Bố Bố vì ngậm bánh mì mà phồng lên, nhóc còn mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt cũng híp lại cong lên.

“Không phải nói không muốn ăn, thích uống sữa bò, ăn bánh mì sandwich trứng ốp la à?” Phong Sâm hỏi.

Nhan Bố Bố lắc lắc đôi chân ngắn ngủn, ngửa đầu xích lại gần bên cậu, nịnh nọt nói: “Bánh mì không ăn cũng rất ngon ạ.”

Phong Sâm duỗi một ngón tay đẩy nhóc tránh xa mình ra một chút, hỏi: “Có phải nhóc có tính gắt ngủ mỗi khi rời giường không?”

“Gắt ngủ khi rời giường là gì ạ?” Nhan Bố Bố lơ ngơ nhớ lại, “Em không biết nữa, dù sao cứ mỗi lần tỉnh dậy là em lại bị đánh một trận.”

Phong Sâm nghe vậy, nhịn không được cong môi cười, cậu không nói gì nữa, lấy bình trứng cá muối trong balo ra, tiếp đó cầm lấy miếng bánh mì ăn dở trên tay Nhan Bố Bố, múc một muỗng trứng cá muối thoa lên mặt trên.

“Ăn đi.”

Nhan Bố Bố cầm lấy miếng bánh mì, vừa cắn một cái thì nhìn thấy Phong Sâm đóng kĩ nắp hộp trứng cá muối lại, bỏ vào trong balo.

“Cậu chủ, cậu ăn của em đi, em ăn phần của cậu.” Nhóc đưa tay muốn giật lấy miếng bánh mì bên miệng Phong Sâm, lại đưa phần bánh mì của mình sang cho cậu.

Phong Sâm vội vàng nâng tay tránh đi: “Nhóc làm gì đấy?”

Nhan Bố Bố nói: “Cái này của em ăn ngon hơn, cậu ăn của em đi, để em ăn cái kia cho.”

Phong Sâm hơi nhíu mày: “Tôi không thích ăn trứng cá muối, nhóc cứ tự ăn cái của mình đi.”

Cậu quả thật không thích ăn trứng cá muối, không thích cái mùi vị tanh mặn đó. Nhưng trong mắt Nhan Bố Bố viết đầy hai chữ không tin, giống như đang nói, cái này ăn ngon như vậy, sao lại có người không thích nó được chứ?

Nhan Bố Bố khăng khăng muốn đổi bằng được, Phong Sâm ngó miếng bánh mì bị cắn lởm chởm như bị chó gặm kia, quyết đoán nhét chỗ bánh mì còn lại vào hết trong miệng mình.

Hiếm khi nào mà cậu ăn vội như này, kết quả bị nghẹn, vừa ho khù khụ vừa tìm bình nước trong balo, khuôn mặt thiếu niên điển trai bị nghẹn đến đỏ bừng.

“Cậu chủ, mau uống nước.” Nhan Bố Bố kịp thời đưa nước qua.

Phong Sâm uống từng ngụm nước lớn, Nhan Bố Bố lại giúp cậu vỗ lưng, miệng thì không ngừng nói liên miên: “Cậu ăn từ từ thôi, không có ai giành với cậu đâu mà.”

Phong Sâm thấy hơi xấu hổ đẩy tay nhóc ra, cậu nhấc túi đeo lên lưng, mặt không có cảm xúc gì nói một chữ đi, rồi nhanh chân bước tới bên cửa xe.

Nhan Bố Bố cũng nhanh lẹ đeo cái túi của mình lên, cấm lấy miếng bánh mì của mình đuổi theo.

Lúc rời khỏi bãi đỗ xem, Nhan Bố Bố có hơi không nỡ bỏ chiếc xe buýt tối qua mình đã ngủ, nhóc vừa ăn bánh mì vừa quay đầu nhìn lại, không nhìn kỹ đường nên vấp phải hòn đá xém xíu thì té ngã.

“Nhìn đường cho đàng hoàng.” Phong Sâm túm lấy cổ áo phía sau nhóc, “Chúng ta chỉ ra ngoài tìm đồ ăn thôi, tìm xong sẽ quay về.”

“Dạ vâng!” Nhan Bố Bố hoan hô nhảy hai cái tại chỗ.

“Thích ở trên cái xe đó à?” Phong Sâm không chớp mắt hỏi.

“Dạ thích.” Hai mắt Nhan Bố Bố lấp lánh ánh sáng, “Cả nhà Kula đều sống ở trên xe hết luôn.”

Phong Sâm không cần hỏi cũng biết Kula chính là một nhân vật trong phim hoạt hình nào đó. Bây giờ mới vừa trải qua động đất, nhà ở trong thành phố cũng bị sụp hết chín phần mười, số còn sót lại cũng không quá an toàn, sống tạm trên chiếc xe buýt kia quả thật là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.

Ra khỏi bãi đỗ xe, lúc đi ngang qua một con đường nhỏ, bên trong có một miệng giếng mới đào, mọi người đang đứng xếp hàng gánh nước.

Phong Sâm đứng ở đằng xa nhìn qua, xác nhận không nhìn thấy bóng của Tây Liên Quân xung quanh, cậu lập tức dẫn theo Nhan Bố Bố quay về, tìm một vật có thể đựng nước trong bãi đổ xe.

Có mấy chiếc xe không khóa cửa, cửa xe mở rộng, hai người tìm thấy trong cốp sau của những chiếc xe đó hai thùng nước và một cái chậu rửa mặt.

Trong con đường nhỏ, dòng người xếp thành một dãy dài, trên tay ai cũng cầm đủ loại đồ vật có thể đựng được nước.

Những món đồ đó hầu như đều được đào ra từ bên dưới đống đổ nát, có thùng nước, có thau, có cả hộp cơm, thậm chí có người còn ôm trong lòng một cái bình sứ dính đầy đất cát.

Phong Sâm và Nhan Bố Bố đứng tít sau cùng, theo dòng người chậm chạp nhích từng chút lên trước.

Người xung quanh đều không có nhiều hứng thú trò chuyện với nhau, vẫn luôn im lặng di chuyển lên trước, chỉ thỉnh thoảng có một hai người quay đầu nói mấy câu cùng nhau.

“Bây giờ mới vào tháng tư nhưng nhiệt độ ngoài trời lại nóng quá nhỉ.”

“Chắc là phản ứng do cơn động đất gây ra rồi, nó làm ảnh hưởng tới khí hậu, qua mấy ngày nữa thì tốt thôi.”

“Sao mọi người không đến điểm tránh nạn của Tây Liên Quân vậy?”

“Tôi muốn chờ con trai mình, nó đang ở thành phố Thấm Nhai, lỡ như nó quay về lại không tìm thấy chúng ta thì làm sao đây?”

“Đừng có nghĩ nữa, giao thông toàn thành phố đều tê liệt cả rồi, anh không ra ngoài được, nó cũng không vào được đâu…”



Nhan Bố Bố không chú ý tới nội dung nói chuyện của bọn họ, nhóc chỉ lo ngửa đầu nhìn bầu trời.

Trên không trung có một máy bay quân dụng cỡ nhỏ bay tới, sau khi đảo quanh hai vòng trên bầu trời xong thì giống như gà mái đang đẻ trứng, đằng sau đuôi máy bay bị đẩy rơi một chuỗi vật dụng, ào ào rơi xuống phía dưới.

Nhan Bố Bố tò mò giật giật góc áo Phong Sâm, nhóc đang muốn hỏi nó là cái gì, bên tai bỗng truyền đến tiếng nổ vang rung động trời đất, mặt đất dường như cũng rung động theo.

Nhóc ném cái chậu đi, ôm chặt lấy đùi Phong Sâm. Phong Sâm che lỗ tai cho nhóc, hơi cong lưng xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn ra xa.

Người xếp hàng chờ múc nước ở đằng trước cũng trở nên rối loạn, nhao nhao ôm đầu ngồi xổm xuống.

“Động đất sao? Lại động đất nữa hả?”

“Không phải động đất, đừng hoảng hốt, là máy bay thả bom của Tây Liên Quân.”

“Thả bom? Cho nổ cái gì vậy? Thả bom bọn Hội thánh Andinga sao? Hay đánh bom Đông Liên Quân đó?”

“Không biết nữa, chỗ thả bom hình như là ở khu vực bờ sông Fethou.”

“Nhất định không phải Đông Liên Quân, trong thành phố chúng ta đã không còn người của Đông Liên Quân nữa.”

Kết thúc đợt ném bom, máy bay quân dụng cũng bay đi mất, mọi người lại tiếp tục xếp hàng múc nước. Rất nhanh đã tới lượt hai người Nhan Bố Bố, bọn họ đổ đầy cả hai thùng nước và chậu rửa mặt.

Phong Sâm xách cả hai thùng nước lên, đi được mấy bước thì quay đầu hỏi Nhan Bố Bố: “Nhóc có thể bưng nổi không?”

Nhan Bố Bố nghiêm túc xắn tay áo: “Em có thể.”

Phong Sâm dứt khoát đi thẳng, Nhan Bố Bố khụy hai chân xuống, đưa tay nhấc chậu rửa mặt chứa đầy nước lên.

Hây da!

Chậu nước chỉ hơi nâng lên khỏi mặt đất một tẹo, nước bên trong chậu sánh ra ngoài.

Nhan Bố Bố lại dồn lực.

Hây da!

Nhóc cắn răng, khuôn mặt cũng đỏ bừng cả lên, rốt cuộc cũng run rẩy nâng được chậu nước lên, nhóc khom người, lê từng bước khó khăn đi về phía trước.

Phong Sâm đã đi đến chỗ rẽ, cậu quay đầu nhìn về phía sau, lập tức thả hai thùng nước xuống, bước nhanh quay lại: “Nhóc thả cái chậu xuống đi, đứng ở đây đợi tôi, chờ tôi mang hai thùng nước về rồi sẽ quay lại bưng sau.”

Nhan Bố Bố lại không buông tay, từ kẽ răng nhả ra mấy chữ: “Em — có thể —”

Phong Sâm thấy nhóc bước đi gian nan, nước trong chậu cũng không ngừng sóng sánh tràn ra, chỗ quần áo trước ngực đều bị ướt hết, cậu cầm lấy chậu rửa mặt đổ bớt một nửa nước bên trong đi, chừa lại một nửa đưa lại cho nhóc.

“Sao cậu lại đổ đi?” Nhan Bố Bố khó thể tin nổi trợn mắt nhìn cậu, “Em nói em có thể bưng về mà, sao cậu lại đổ nước của em đi?”

“Nhóc cứ bưng nửa chậu nước này là được rồi.”

“Không!” Nhan Bố Bố đặt chậu nước xuống đất, lớn tiếng hét vào mặt Phong Sâm, “Em muốn nguyên một chậu, em nói em có thể bưng được cả một chậu nước!”

Phong Sâm lạnh lùng nhìn nhóc ta: “Có phải lúc rời giường nhóc chưa bị đánh đòn nên bây giờ đang muốn tìm cơ hội bù lại phải không?”

Nhan Bố Bố như một quả bóng bị kim đâm thủng, ỉu xìu không dám lên tiếng nữa.

* * *

Lời tác giả:

Nhan Bố Bố: Đã ba ngày cậu chủ chưa đánh mình rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play