Cửa WC treo biển đang sửa chữa, Sở Tích Vũ khẽ cắn môi dưới.

Quanh đây rất an tĩnh, chỉ nghe được tiếng vù vù hỗn loạn.

Cậu nhắm hờ mắt, cảm thấy bản thân sắp nóng đến tan chảy.

......

Hơn một giờ sau.

Tần Kế nắm tay Sở Tích Vũ rời đi.

Cậu ngồi trên ghế phụ, cái miệng nhỏ uống nước Tần Kế đưa qua, mệt đến mức héo úa.

"Bé yêu, ta đã đặt bàn, tối nay đi ăn cá hồi em thích." Tần Kế dùng khăn tay chà lau mồ hôi bên má Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ ngước mắt, ánh mắt sáng lên, nháy mắt lên tinh thần, "Ừm."

Tần Kế cong môi, cúi người hôn hôn lên gương mặt mềm mại.

Xe ngừng ở ven đường, con đường này hiếm khi có người đi qua, cửa sổ xe hạ xuống.

Sở Tích Vũ mới vừa ngồi thẳng người, bên cửa sổ có hai nam sinh đang đứng, đều là bạn học trên lớp.

"Sở Tích Vũ? Cậu vẫn chưa về nhà à," trong đó có nam sinh hơi cong người, là bạn học ngồi trước Sở Tích Vũ, quan hệ giữa hai người bọn họ khá tốt, cười trong sáng, "Chúng tôi định đi liên hoan, cậu muốn đi cùng không?"

Sở Tích Vũ lễ phép mỉm cười, có chút thẹn thùng, "Không được rồi, lần sau nhé, buổi tối tôi có hẹn."

"Ừ, được rồi, không có việc gì." Nam sinh kia có vẻ rất quen thuộc, hắn cười, liếc nhìn Tần Kế bên cạnh, "Vị này là.....thúc thúc cậu?"

Sở Tích Vũ gật đầu, chột dạ đáp: "Đúng vậy."

Tần Kế liếc mắt nhìn cậu một cái, mỉm cười gật đầu, "Chào cậu."

"Ngài, chào ngài." Tuy rằng Tần Kế mỉm cười, nam sinh kia mạc danh cảm thấy khí tràng Tần Kế có chút đáng sợ, làm hắn theo bản năng không dám ở lâu, "Chúng tôi đi trước, lần sau lại đi cùng nhau."

Sở Tích Vũ đáp: "Được."

Chờ bọn họ đi xa, Tần Kế mới nâng cửa sổ xe, hắn nói, "Bọn họ thật ra tham gia party bể bơi, hẹn hai mươi mấy người, còn dùng thuốc, bảo bối, em cự tuyệt là đúng."

Dù đây là sự thật thì cậu cũng không dám không cự tuyệt mà.

Rốt cuộc lệ quỷ vẫn đang bên cạnh.

Sở Tích Vũ nghe thấy thì gục đầu xuống, "Anh...... Làm sao mà biết được."

Tần Kế: "Vừa rồi lúc đi học nghe được, cậu ta ngồi trên chúng ta, hơn nữa nói chuyện rất to, rất khó không nghe thấy."

Mỗi ngày Tần Kế đều ở bên Sở Tích Vũ, chỗ ngồi bên cạnh cậu luôn không có ai ngồi, bởi chỗ đó là ghế dành cho Tần Kế.

Lệ quỷ quá dính người.

Mặc dù nói là Tần Kế đi học kèm với cậu, nhưng cậu cảm giác mình mới là người học ké.

Điều cậu không tin được là, lệ quỷ này sinh trong xã hội phong kiến không học chín năm giáo dục bắt buộc, thế nhưng có thể học tập nhanh như vậy, mỗi môn đều học thuận buồm xuôi gió.

Mỗi lần nộp báo cáo thực nghiệm đều đạt được giải thưởng, thật ra 80% đều được Tần Kế trợ giúp.

Nếu cậu muốn, có khả năng Tần Kế cũng sẽ giúp cậu làm luận văn tốt nghiệp.

Này không còn là vấn đề có cần hay không cần.

Cậu hiện giờ quả thực là đang rong chơi trong biển rộng vô hạn.

Điểm chú ý của Tần Kế luôn rất đặc thù: "Hiện nay người trẻ tuổi sao đều thích chơi ở bể bơi,"

Hắn suy nghĩ, nói, "Tiểu Vũ Mao, chúng ta cũng mua một căn biệt thự đi, rồi xây một bể bơi thật lớn, trang trí theo phong cách em thích, em thấy thế nào?"

Sở Tích Vũ hồng hai tai, trốn tránh vấn đề: "Em không biết bơi."

"Không sao." Tần Kế trấn an nói, "Chồng tay cầm tay dạy em."

...... Nghe thôi đã thấy rất biến thái.

Tần Kế quyết định xong cơ bản sẽ không thay đổi, hắn dỗ dành Sở Tích Vũ: "Qua hai ngày nữa là nghỉ, đưa em đi bờ biển chơi nhé."

"Đi biển nào?" Sở Tích Vũ cảm thấy hứng thú với đề tài này, nghiêng đầu hỏi, "Có thể bắt con cua không."

"Đi Tam Á, đương nhiên có thể." Tần Kế xoa xoa khuôn mặt đáng yêu, "Còn có thể câu cá biển."

Cá biển!

Sở Tích Vũ gật đầu như gà con mổ thóc: "Ừm ừm."

Cậu thích biển rộng.

......

Thời gian thoảng qua.

Tần Kế dẫn cậu đi rất nhiều nơi có cảnh đẹp, bọn họ đi cùng nhau đến rất nhiều biển.

Tần Kế thật sự mua một đống biệt thự lớn, bể bơi gạch men trang trí theo sở thích của cậu.

Bể bơi cơ hồ thành nơi cậu chơi đùa vào mùa hạ.

Chỉ là, mỗi lần cậu ôm phao vịt vàng nhỏ chơi ở bể bơi, Tần Kế sẽ bưng rượu, đứng bên bờ thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cậu.

Sau đó khi cậu tập trung chơi, hắn sẽ lặng yên ẩn thân xuống nước, sấn lúc cậu chưa chuẩn bị, ôm lên từ phía sau.

Rất chi biến thái.

Trừ việc đó ra thì mỗi ngày đều trôi qua rất dễ chịu.

Ngẫu nhiên Tần Kế sẽ thừa lúc ý thức cậu mông lung trước khi ngủ để hỏi cậu, "Tiểu Vũ Mao sẽ rời bỏ ta sao?"

Sở Tích Vũ mơ hồ, theo thói quen lắc đầu, nhẹ giọng trả lời, "Sẽ không."

Tần Kế nghe xong, vừa lòng hôn cậu.

Nhưng này không phải việc cậu có thể quyết định mà.

Một ngày nào đó cậu sẽ rời đi, đi tới thế giới tiếp theo.

Nếu cậu lặng lẽ rời đi, không tưởng tượng được kẻ điên này sẽ thế nào.

Tần Kế vốn dĩ luôn coi cậu là toàn bộ thế giới.

Sở Tích Vũ không dám nghĩ đến nữa.

Bọn họ mỗi ngày đều trải qua thật sự thích ý, cậu lại cảm giác chính mình mỗi ngày đều đang trốn tránh, cậu không biết Tần Kế có thể tiếp thu ly biệt hay không, không biết tương lai sẽ như thế nào.

Cho nên, cậu chỉ có thể lựa chọn sống hết lòng cho hiện tại.

Chỉ là, trốn tránh cũng không thể thay đổi điều gì.

Ly biệt chung quy cũng sẽ tới.

Vào sáng sớm một ngày nào đó, cậu mới vừa ngủ được hai ba tiếng đồng hồ.

Hệ thống phát ra nhắc nhở:

【 đinh! 】

【 thời gian dừng lại của ngài đã hết, sau 100s sẽ rời khỏi thế giới phó bản này, thỉnh ngài chuẩn bị sẵn sàng. 】

【 đang mở ra thông đạo thế giới......】

【 mở ra thành công. 】

【 đang tải số liệu......】

【 tải thành công. 】

【 đã thành công khởi động phó bản, xin chờ đợi: 100s】

【100s】

...

【85s】

【84s】

【83s】

Sở Tích Vũ còn đang trong trạng thái mờ mịt.

Cậu phiêu đãng giữa không trung, nhìn thân thể đang nằm trên giường ngày càng mờ dần, rồi biến thành một làn khói mờ vàng nhạt, cuối cùng biến mất trong ánh nắng vàng.

Đột nhiên, vào lúc này.

Tần Kế mở bừng mắt, mắt ưng lạnh lẽo nhìn gối đầu trống rỗng bên cạnh, nơi đó còn lưu lại hơi ấm của cậu.

Ánh mắt Tần Kế sắc bén âm lãnh, trầm mặc nhìn chằm chằm một góc trong phòng ngủ, kia vừa lúc là vị trí của Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ bị hắn nhìn đến rùng mình một cái, sợ không nhẹ.

Tần Kế không có khả năng thấy được cậu......

Tần Kế nhìn chằm chằm mười mấy giây, nghiêng người ôm sát chăn của Sở Tích Vũ, bàn tay to rộng nắm chặt một góc gối đầu Sở Tích Vũ, hình thành nếp uốn rõ ràng.

Hắn tựa hồ dùng rất nhiều sức lực, ôm chăn cùng gối đầu của Sở Tích Vũ vào trong ngực.

Tựa hồ muốn lưu lại hơi ấm của cậu.

Sở Tích Vũ nhẹ nhàng thở ra.

Cậu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tần Kế, trực giác nói cho cậu, Tần Kế như vậy mới là không bình thường nhất.

Cậu thấy Tần Kế nhắm mắt lại một lần nữa, cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười lạnh lẽo làm người sợ hãi.

"Tiểu Vũ Mao, em gạt ta." Tần Kế hôn lên chăn Sở Tích Vũ vừa nằm, cảm nhận nhiệt độ nơi đây đang chậm rãi mất đi, u oán nói: "Em bỏ rơi ta."

Sở Tích Vũ cuộn người trong góc tường, ôm lấy hai chân, rũ đầu, mạc danh sợ hãi phát run.

Tần Kế bây giờ khẳng định đang tức điên lên.

Cậu cũng có muốn đâu.

Cậu sợ Tần Kế đột nhiên phát hiện mình, sau đó bắt trở về.

Tần Kế ôm sát chăn, u thanh nói: "Không việc gì, chồng đi tìm em."

【3s】

【2s】

【1s】

【 tích ——】

【 trình tự hệ thống mở ra thành công! 】

Sở Tích Vũ hóa thành làn khói trắng, hoàn toàn biến mất trong thế giới phó bản.

Khi cậu trở lại không gian hệ thống, nhìn thoáng qua màn hình lớn trong không gian, hình ảnh trên màn hình vẫn đang ở trong phòng ngủ.

Cậu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Như thế nào sẽ......

Trong phòng ngủ còn tràn ngập ái muội mờ mịt cùng nhiệt khí, trên giường lớn hỗn độn, hoàn toàn trống rỗng.

Tần Kế cũng không thấy!

Sở Tích Vũ đứng lên, khống chế góc quay trong không gian, xem xét mỗi một góc trong biệt thự, Tần Kế xác thật không thấy.

"Hắn......Sao lại không thấy đâu."

1998 an ủi nói: 【 hắn vốn dĩ là lệ quỷ, có thể là đã ẩn thân, yên tâm, khẳng định sẽ không truy theo hệ thống đến bắt cậu. 】

Sở Tích Vũ ngồi trên sofa trong không gian.

【 hoan nghênh trở về không gian, mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi. 】

【 nhưng mà ký chủ, sao cậu lại có liên quan đến NPC lợi hại như vậy? 】

Sở Tích Vũ ôm cà phê nóng uống một ngụm, nằm liệt trên đệm mềm sô pha, cậu rời đi có chút đột ngột, rõ ràng còn chưa phục hồi tinh thần lại.

1998 thấy hứng thú Sở Tích Vũ không cao, nhanh chóng dời chủ đề.

Đề: 【 oa, bình xét cấp bậc nhiệm vụ trong phó bản của ký chủ có kết quả rồi! Để tôi nhìn xem ——】

【 thế mà là... cấp S! 】

【 hơn nữa tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của cậu cũng rất cao, người chơi mới giống cậu cấp bậc bình xét cao nhất cũng chỉ được A+】

【cấp S thật sự thiếu lại thiếu, trăm năm nữa phỏng chừng cũng chỉ có thể có một cái. 】

【 thân ái cậu giỏi quá! 】

Sở Tích Vũ vẫn không có hứng thú để ý, cậu phát ngốc, lại uống một ngụm cà phê.

【 như đã nói, tổng bộ hệ thống đã từng nhắc nhở, người chơi không thể cùng NPC yêu đương, bị NPC mê luyến thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. 】

【 thời gian cậu dừng chân ở phó bản một dài như vậy, rất có thể do chịu ảnh hưởng của việc này. 】

【 nhưng hiện tại hết thảy đều bình thường, phó bản cũng thông quan thành công, hẳn là không quá ảnh hưởng. 】

"Ừm, vậy là tốt rồi."

Sở Tích Vũ xuất thần, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Phó bản còn điểm đáng ngờ chưa được giải, mỗi một nữ sinh bị bắt cóc đều ngửi thấy hương nhang khói, các cô ấy bị đưa đến nơi nào?"

【 là ở đỉnh núi cạnh cổ mộ ở Minh hồ. 】

【 thị trưởng cùng một vài vị quan lớn đều rất mê tín, bọn họ cho rằng chủ nhân cổ mộ mang đến tài phú cùng sự bảo vệ cho mảnh thổ địa này, nên thường xuyên tới cổ mộ kính bái hắn. 】

【 bọn họ không dám đi đến cổ mộ quấy rầy hắn, nên xây một toà chùa miếu ẩn giấu giữa đỉnh núi cạnh cổ mộ. 】

【 không chỉ có như thế, bọn họ còn cho rằng đôi mắt thiếu nữ là thuần khiết nhất, hàng năm sẽ bắt một số thiếu nữ đến chùa miếu làm tế phẩm, giở trò quỷ thần lấy đi đôi mắt của các cô ấy. 】

【 đôi mắt lại không đặt ở trong miếu, mà bị người chủ mưu bắt cóc cất chứa. 】

Khó trách phòng thí nghiệm trong trường học sẽ nhiều đôi mắt như vậy, ra là do bố của Tống Chi Văn để vào.

Lũ khốn nạn.

Lấy danh nghĩa hiến tế để thực hiện hành vi phạm tội bắt cóc giết người buôn bán nội tạng, còn dám lấy danh nghĩa cúng bái để giải thích.

Bọn họ không hề kiêng kị giết hại rất nhiều thiếu nữ vô tội.

Lúc ấy Tần Kế căn bản không ra khỏi cổ mộ được, đối với những việc này hẳn là một chút cũng không biết.

【 hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, những người đó sẽ chịu trừng phạt thích đáng. 】

Lúc này Sở Tích Vũ mới miễn cưỡng thở ra.

【 được rồi, ký chủ cũng đừng nghĩ quá nhiều. 】

【 thế giới trong phó bản đều là giả thuyết, không cần có quá nhiều gánh nặng tâm lý. 】

【 nhiệm vụ của cậu là thông quan phó bản, tranh thủ sớm ngày về nhà. 】

Sở Tích Vũ ngồi thẳng người, cậu cảm thấy 1998 nói rất có đạo lý.

"Ừm."

【 như vậy, 1998 sẽ mở ra thông đạo đến thế giới phó bản tiếp theo nha ~】

【 3s sau sẽ tiến vào phó bản 2......】

【2s】

【1s】

【 tích ——】

【 phó bản truyền tải thành công. 】

......

Sở Tích Vũ đứng dưới ánh sáng lóa mắt, chờ đến khi bình tĩnh, cậu mới dùng tay chắn đỡ ánh sáng rồi mở to hai mắt.

Thanh âm sóng triều mãnh liệt vang lên bên tai, cả người cậu đột nhiên lung lay, theo bản năng chống lên cột buồm bên cạnh, miễn cưỡng đứng thẳng.

Đây là nơi nào?

"Cái thời tiết quỷ quái này," bên cạnh có giọng điệu chửi bậy lưu loát, mắng to, nói, "Urian, mấy đầu cá mập trắng này đối với tài liệu phóng sự của chúng ta rất quan trọng, không thể để lạc chúng nó, chúng ta tách ra quay chụp đi.

Sở Tích Vũ đứng yên, nhìn sóng triều mãnh liệt trước mắt, ngẩn người.

Cậu đang ở trên mặt biển!

【 hoan nghênh người chơi Sở Tích Vũ tiến vào thế giới phó bản! 】

【 phó bản 2: Mê vực biển sâu 】

【 tích phân khen thưởng: 3000】

Sở Tích Vũ chậm chạp tiếp thu giả thiết, Urian là tên tiếng Anh của cậu, các đồng nghiệp đều quen gọi như vậy.

Nam nhân tóc vàng trước mắt là cộng sự của cậu, tên Aude.

"Tôi đi phía đông, câu đi sườn phía Tây Nam." Aude xách theo thiết bị quay chụp đắt tiền, cậu ta gần như si cuồng với việc quay chụp, "Thuyền để lại cho cậu, tôi đi ca nô. Một mình cậu có ổn không, Urian?"

"Ổn." Sở Tích Vũ cầm thiết bị, gật gật đầu.

Tổ quay chụp phóng sự thường xuyên tách nhau ra để quay chụp sinh vật biển, vì để đến gần sinh vật biển, có vài thành viên cơ hồ mấy ngày đều không thấy mặt.

"Được, vậy tôi đi đây." Aude hấp tấp xách theo thiết bị rời đi, "Chúc chúng ta gặp may."

Aude rời đi, Sở Tích Vũ cũng ngồi xuống ghế trong khoang điều khiển, bắt đầu một bên học một bên điều chỉnh phương hướng tàu.

Bàn điều khiển của tàu loại nhỏ này không lớn, có hệ thống tự động tiên tiến, chỉ cần chủ tàu xác định tốt phương hướng thì có thể tự đi đến đích.

Sở Tích Vũ nhìn mặt biển vô ngần trước mắt, cảm thấy có chút mờ mịt.

Cậu giống như bé học sinh tiểu học bị bắt làm bài thi đại học để tốt nghiệp, dùng cảm giác tìm kiếm phương hướng.

Tay cậu cầm bản đồ phân bố lưu vực mà mình xem không hiểu lắm, do dự chỉnh phương hướng mũi tên đến vài hòn đảo ở lưu vực cách đó không xa.

Đây là hướng Tây Nam......nhỉ?

Do dự vài giây, ấn nút xác định.

Sau đó, tàu bắt đầu tự đi, không cần Sở Tích Vũ quản lý tiếp.

Cậu cầm thiết bị quay chụp chuyên nghiệp ra lan can sát biển, ở nơi này camera có thể quay chụp 100m xung quanh cũng như thu được hình ảnh phạm vi 500m dưới đáy biển, cậu nghiêm túc chờ đợi cá mập trắng xuất hiện lần nữa.

......

Sóng biển thỉnh thoảng gợn lên trên mặt biển, Sở Tích Vũ ngồi xổm lâu có chút mệt, đành đứng lên.

Đặt thiết bị trong tay về giá đựng đồ.

Mây đen nơi chân trời dần dần tiêu tán, ánh nắng chiếu lên mặt biển.

Nhìn bầu trời thì có vẻ sẽ không mưa.

Thời tiết trên biển luôn bất biến như vậy, rất có tính mê hoặc.

Khi cậu nhìn phía chân trời đến xuất thần, mặt biển nơi xa đột nhiên nổi lên bọt sóng kịch liệt.

Là cá voi đang ngoi lên để thở sao?

Cậu theo bản năng điều chỉnh kính viễn vọng, nhìn về phía bọt sóng kia.

Chỗ kia đại khái cách nơi này 1 hải lý, ống kính rất khó bắt được hình ảnh rõ ràng.

Cậu không thấy rõ sinh vật ở nơi kia, nhưng trên mặt biển tràn đầy sóng nước lóng lánh, mơ hồ thấy đuôi cá ánh lên tia sáng nhanh chóng xẹt qua tầm mắt——

Đó là một cái đuôi cá rất lớn, vảy chiết xạ ra ánh sáng kinh diễm, trong lúc bơi lội trên mặt biển lộ ra độ cong xinh đẹp.

Đẹp đến kỳ cục.

Cậu bỗng dưng mở to mắt.

Ghi chép về sinh vật biển đã biết không có thứ này.

Đó là cái gì?

——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play