Mã Gia Kỳ bị bệnh rồi. Mới ngày hôm trước còn khoẻ mạnh, hôm nay liền lăn đùng ra bệnh, mặt mũi xanh xao thiếu sức sống, thân nhiệt nóng bỏng, chạm vào liền muốn bỏng rát tay.
Trình Hâm từ trước tới giờ chưa từng chăm người bệnh, lóng nga lóng ngóng đắp nguyên cái khăn còn sũng nước lên mặt anh. Cháo nấu không chú ý liền bị cháy đen, mất mặt không dám nói ra vội vàng mua cháo bên ngoài về.
Nhưng vấn đề là Mã Gia Kỳ bình thường đã khó ở, bị bệnh lại càng đáng sợ hơn, nhất quyết không cho cậu chăm sóc mình, bản thân nằm trong chăn hai mắt nhắm chặt không để lời cậu nói vào tai.
“Đại ca, anh dậy ăn một chút đi được không?” Trình Hâm bĩu môi nhìn bát cháo đang dần lạnh ngắt, lại nhìn sang gương mặt đỏ bừng đang cố tỏ ra cao lãnh kia.
Mã Gia Kỳ thấy hơi đau đầu, đứa nhóc này cứ lải nhải bên tai như con muỗi. Giọng anh do ảnh hưởng cơn sốt mà trở nên ồm ồm, khàn đục: “Đừng ồn ào nữa, mau ra ngoài đi.”
Trình Hâm không hề có ý định bỏ qua cho anh, nhiệt tình túm vai anh lay lay: “Vậy anh ăn cháo uống thuốc đi, em lập tức ngoan ngoãn câm miệng.”
Vẫn là không thể đấu lại cái miệng của cậu, Mã Gia Kỳ khó chịu nâng cái cơ thể nặng nề mệt mọi của mình dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn bát cháo rồi lại nhìn lên ánh mắt tròn xoe đầy mong chờ của Trình Hâm. Miễn cưỡng nhận lấy bát cháo húp một hơi ăn sạch, giật luôn ly nước và đống thuốc cậu đã chuẩn bị nhét thẳng vào họng.
Trình Hâm há hốc miệng nhìn, sau đó vui sướng vỗ tay khen ngợi anh: “Anh giỏi quá đi, một hơi uống sạch đống thuốc.”
“Dỗ trẻ con đấy à?” Khoé mắt Mã Gia Kỳ giật giật, nhưng tâm tình lại dịu đi đôi chút, lời nói vẫn vô cùng cộc cằn, cuống họng hừ hừ vài tiếng rồi nằm xuống chui vào trong chăn. Trình Hâm biết điều mà đứng lên dọn dẹp, động tác hết sức nhẹ nhàng tránh gây ồn, rón ra rón rén bước ra ngoài.
Mã Gia Kỳ nằm một đống trên giường tớ tận tối mới mò ra, tâm tình đột nhiên thấy không vui. Vì cả ngày chẳng thấy Trình Hâm đâu, đi ra thì thấy đứa nhỏ vẫn vô tư ngồi ở ghế xem TV. Anh hậm hực bước vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước ra uống, mọi hành động anh đều làm một cách mạnh bạo, bước chân dẫm mạnh, đóng tủ cũng vang lên một tiếng lớn. Nhưng đứa nhỏ ở ngoài có vẻ vẫn đang tập trung vào chương trình trên TV, không hề chú ý tới sự hiện diện hung dữ của Mã Gia Kỳ ngay sau lưng.
“Aaaa!” Trình Hâm còn đang mãi chú ý xem phim, bên cạnh đột nhiên nhào tới một bóng đen lớn, trái tim yếu ớt của cậu lập tức đập mạnh hoảng hốt, tay chân phản xạ nhanh chóng giơ lên chống lại đập luôn vào má trái của người kia.
“Em hét cái gì?” Mã Gia Kỳ bị đập đau thì nhăn nhó đưa tay bịt miệng cậu lại, giọng nói vẫn khàn khàn trầm thấp.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc mới dám hé mắt ra nhìn, Trình Hâm nhăn nhó mặt mũi, môi hơi chu ra sắp mắng người: “Anh đột nhiên nhào tới như quỷ vậy?! Giật cả mình.”
Mã Gia Kỳ dùng ánh mắt chán ghét nhìn qua cậu, trong lòng bực bội: “Còn không biết ai đó mãi xem phim, trộm có vào cũng chẳng biết.”
“Anh vẫn đang bệnh, chạy ra đây làm gì?!”
“Em còn biết là anh đang bệnh?”
“Ý anh là sao?” Trình Hâm nào có hiểu mấy lời sâu xa đó, mặt ngẩn ngơ nhìn anh.
Nhìn gương mặt ngố tàu của cậu, Mã Gia Kỳ không nỡ bắt nạt, anh thở dại nằm trượt xuống ghế, bàn tay không thành thực mà sờ nắn cặp má mềm của Trình Hâm.
“Em không biết người bệnh cần được quan tâm sao?”
Trình Hâm suy nghĩ chậm chạp, mãi mới ngớ ra lời của anh nói. Miệng há ra, sau đó lại mỉm cười gian manh, nhào tới uốn éo như một con rắn sát người anh.
“Hoá ra đàn anh Mã cũng muốn được quan tâm sao?”
Mã Gia Kỳ không nói gì, cuống họng phát ra tiếng hừ hừ như con mèo hung dữ. Cũng không hề phản kháng lại bàn tay đang dần mất nhân tính của cậu, mặc cho cậu sờ sờ cơ bụng của mình.
Trình Hâm cảm nhận được từng khối cơ bụng, sờ lên da thịt bỏng rát như đang đặt tay trên bếp than. Đầu tựa lên cơ ngực cứng chắc của Mã Gia Kỳ, thích thú hùa theo mà trêu ghẹo.
“Vậy…bệnh nhân Mã có muốn ăn gì không? Hay có muốn mát xa cơ thể hay không?”
Chưa để Mã Gia Kỳ cảm động, Trình Hâm liền bồi thêm một câu: “Phí mát xa là 10 phút 10 tệ.”
Hừ, được lắm.
Mã Gia Kỳ trừng mắt nhìn xuống cặp mắt vô tội kia, lấy điện thoại ra thần bí bấm bấm gì đó. Điện thoại trên bàn của Trình Hâm liền rung lên một đợt, cậu khó hiểu nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của anh.
Trên màn hình hiện lên thông báo chuyển tiền, trong tài khoản nhận được 2000 tệ. Còn chưa kịp suy nghĩ, cả cơ thể liền nhẹ đi, cứ như vậy biến thành bao gạo bị Mã Gia Kỳ vác lên vai.
“Anh có ý gì hả?!!!”
Bên tai nghe giọng điệu cợt nhã của anh: “Ông đây muốn thuê 3 tiếng, nhiều như vậy có phải chỗ nào cũng được sờ không?”
“Không được! Anh hiểu lầm rồi! A…ặc anh cởi áo em làm gì?!”
“Đừng…đừng sờ chỗ đó!”
“Mã Gia Kỳ!!!”
Trình Hâm có thế nào cũng không thể chống lại được sức mạnh khi hoá thú của Mã Gia Kỳ. Nhiệt độ nóng bỏng của Mã Gia Kỳ lại càng tăng thêm phần kích thích. Cơ thể cậu như mềm nhũn dưới bàn tay của Mã Gia Kỳ, kích thích tớ tận não.
Mã Gia Kỳ đem cả trọng lượng cơ thể đè lên người Trình Hâm, tri kỉ ghé sát bên tai cậu thì thầm: “Người bệnh cần được bồi bổ đặc biệt. Ngoan, nằm yên nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT