Trình Hâm hôm nay thành công nhận được điểm A nhờ bài mô hình thí nghiệm điện mà cậu đã loay hoay suốt một tuần nay. Còn được chính lão sư ở trước toàn thể lớp công khai khen thưởng cậu, mọi người đều phải nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ nể phục.
Mang tâm trạng vui vẻ đi tìm Mã Gia Kỳ, chạy tới khuôn viên trường, dưới ánh nắng mặt trời cậu phải nheo mắt lại nhìn xung quanh rồi dừng ở một hướng, Mã Gia Kỳ ngồi ở bàn đá dưới một gốc cây to. Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần ống rộng màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, chân đi giày trắng. Cách phối đồ vô cùng đơn giản nhưng vẫn tôn lên được nét thanh lịch không tầm thường.
Mã Gia Kỳ luôn thích ngồi ở nơi này học bài, buồi chiều gió mát mẻ thổi qua rất dễ chịu. Xung quanh lại vắng người, yên tĩnh cần thiết cho sự tập trung của anh. Trên bàn đá bày không ít sách vở, trước mặt còn có một đề thi Kinh Tế Học đang làm dở. Bàn tay sạch sẽ cầm bút nhẹ nhàng chuyển động lưu loát trên mặt giấy.
Trình Hâm đứng phía xa lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp một tấm, hài lòng nhìn tấm ảnh vừa chụp mới nâng chân chạy tới chỗ anh đang ngồi.
Trước mặt anh xuất hiện một ly trà sữa, anh hơi ngẩn người sau đó mới liếc lên nhìn người đối diện. Trình Hâm mặc một chiếc áo khoác, bên trong là áo thun giữ nhiệt màu trắng. Mái tóc đen do gió thổi mà rũ xuống che đi hàng lông mày, trên khoé miệng lúc nào cũng đầy ý cười nhìn anh.
Mã Gia Kỳ mở miệng bắt chuyện trước, anh mắt thập phần dịu dàng nhìn cậu: “Bài thực hành tốt không?”
“Tốt nha, lão sư cho em điểm A còn khen em làm rất tốt nữa đó!” Trình Hâm ngọ nguậy đầu, ngồi xuống bên cạnh anh đung đưa chân, bâng quơ nói chuyện với anh.
“Giỏi lắm.” Mã Gia Kỳ mỉm cười khen cậu, còn tặng kèm một cái xoa đầu khích lệ.
Sau đó Trình Hâm cũng im lặng để anh làm bài, chán nản ngồi bên cạnh, ly trà sữa vốn mua cho anh bây giờ đã vào bụng cậu hết.
Mã Gia Kỳ đang cúi người làm bài đột nhiên ngồi thẳng dậy, trong đầu suy nghĩ gì đó rồi quay qua hỏi cậu, trông có vẻ rất do dự: “Ừm…cuối tuần có muốn đi chơi không?”
“Thật sao?! Đi đi, em đi!”
Câu trả lời nhanh gọn của cậu nằm ngoài dự đoán của, cậu còn không thèm hỏi là sẽ đi đâu làm gì, chỉ biết là đi chơi thì cậu sẽ lập tức háo hức đồng ý. Thấy cậu hào hứng như vậy Mã Gia Kỳ cũng ngậm miệng không nói thêm, ngầm xem như là cậu đồng ý vậy.
Cuối tuần Trình Hâm rất tự giác dậy sớm chuẩn bị, khoác lên người một cái quần yếm màu xanh nhạt, bên trong là áo thun dài tay màu trắng, còn đặc biệt đội thêm một cái mũ vành nhỏ màu trắng. Bộ dạng rất năng động dễ thương.
Mã Gia Kỳ nhìn thấy thì cứng đơ người, trầm lặng nhìn cậu không biết mở lời như thế nào. Trình Hâm không nghĩ nhiều, chạy tới xoay một vòng trước mặt anh, cười cười nói: “Có dễ thương không?”
“Ừm dễ thương lắm. Nhưng em chắc chắn muốn mặc bộ này chứ?”
Cậu không để ý đến ý tứ trong lời anh nói, đơn giản nhìn một lượt rồi ngây ngốc trả lời: “Đúng a, bộ này làm sao hả? Anh không thích sao?”
“Không có.” Anh lắc đầu rồi nói tiếp: “Đi thôi, sẽ trễ mất.”
Trình Hâm vui vẻ đi theo anh, khi tới sân ga thì cậu hơi ngẩn người, thấy anh thành thục mua hai vé về Hà Nam. Cậu cũng ngợ ngợ nhận ra là sẽ đi chơi xa, còn chưa nhận ra Hà Nam là quê của Mã Gia Kỳ, trên tàu còn hăng say chụp ảnh, rồi quay sang nói chuyện với mấy bác gái ngồi ở gần đó. Tính cách dễ gần đáng yêu của cậu khiến ai cũng phải thích ngay từ câu đầu, nói chuyện đến rôm rả một vùng. Bỏ quên luôn Mã Gia Kỳ đang ngồi bên cạnh.
Ngồi tàu đi một quãng đường xa, năng lượng của Trình Hâm cũng dần bị giảm sút, cả cơ thể dựa vào người Mã Gia Kỳ, hai mắt lim dim muốn ngủ nhưng vẫn cố mở miệng ra để nói chuyện với anh. Mã Gia Kỳ không nghe nổi cái giọng mũi nghẹn nghẹn này của cậu nữa, dứt khoát dùng ngón trỏ và ngón cái bịt miệng cậu lại, ánh mắt tia xuống, thấp giọng nói:
“Tốt nhất là em nên ngậm cái mỏ vịt này lại, ngủ một giấc đi.”
Thế mà Trình Hâm ngủ thật. Bây giờ Mã Gia Kỳ mới được yên tĩnh, lén liếc nhìn cậu rồi lôi điện thoại ra nhắn vài câu cho mẹ.
Đến nơi Trình Hâm ngu ngơ để anh dẫn đi, lúc xe dừng ở một ngôi nhà lớn. Trình Hâm ngẩn người trầm trồ nhìn xung quanh. Lúc này mới biết quay sang hỏi anh: “Đây là đâu vậy?”
“Nhà anh.” Mã Gia Kỳ bình thản trả lời, định nắm tay cậu dẫn vào thì Trình Hâm vùng văng giãy ra. Hai mắt trợn lớn nhìn anh: “S-sao anh không nói sớm! Em không vào đâu.” Bộ dạng của cậu hiện tại có khác gì học sinh mầm non không chứ, sao có thể như vậy mà gặp phụ huynh được. Không có tí trưởng thành nào.
“Không sao, mẹ rất thích em. Anh cũng báo trước với mẹ một tiếng rồi, đi vào thôi.” Mã Gia Kỳ lắc đầu bất lực, lần nữa nắm tay cậu kéo vào, Trình Hâm không chịu cứ giãy dụa, tiếng động lớn liền gây sự chú ý của người trong nhà. Cửa lớn đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra, nét mặt ôn hoà niềm nở nói chuyện với cậu: “Đến rồi sao? Nào nào Trình Hâm vào đây.”
Sự xuất hiện đột ngột như vậy làm cậu sợ đến cứng đơ, phải để Mã Gia Kỳ kéo vào mới lật đật đi theo. Ngồi trong phòng khách mà căng thẳng như sắp đi thi, bàn tay bấu víu nắm chặt lấy cánh tay anh lay lay, nhưng khi mẹ Mã đi ra thì lập tức buông anh ra rồi ngồi thẳng dậy.
“Không cần phải căng thẳng như vậy, cháu cứ thoái mái đi. Ăn một chút trái cây nhé.” Mẹ Mã nhìn cậu bé trước mặt không khỏi thích thú, lại nhìn qua đứa con trai ngỗ nghịch nhà mình đang ngồi gác chân ăn hoa quả xem TV. Bà đang mặt đi qua đánh một cái vào chân anh: “Không có ý tứ gì cả. Bỏ cái giò heo của con xuống.”
Mã Gia Kỳ bĩu môi nghe lời không dám phàn nàn, nhưng Trình Hâm đã bị kinh động đến ngớ cả người, hoá ra vẫn còn có người mắng Mã Gia Kỳ như vậy. Đúng là chỉ có thể là hổ mẹ.
“Đi đường xa có mệt lắm không?” Nhận thấy mẹ Mã đang nhìn mình, lúng túng gật đầu rồi lại lắc đầu, ngôn ngữ cũng bị loạn mà nói lắp: “Không không mệt ạ.”
Bên cạnh liền có một tiếng cười nhẹ, Mã Gia Kỳ nhìn bộ dạng gấp gáp của cậu làm cho bật cười, nhìn cậu thế nào cũng không giống với lúc ở trên tàu, náo nhiệt không biết ngại mà bắt chuyện với cả khoang tàu.
Trình Hâm biết mình làm lố, lén lút nhéo nhéo vào tay anh muốn cầu cứu. Mã Gia Kỳ cũng hiểu chuyện, thuận tay vòng qua sau eo cậu xoa xoa trấn an, còn sát tới nói nhỏ: “Em sợ cái gì? Mẹ cũng không thể dành mất miếng thịt của anh.”
Hiểu được nôm na ý nghĩa câu nói cùng giọng nói đùa giỡn của anh, Trình Hâm theo thói quen mà đánh một cái vào người anh, cặp mắt to trừng lên nhìn anh cảnh cáo. Một loạt hành động rất tự nhiên mà diễn ra trước mặt mẹ Mã, Trình Hâm giật mình chột dạ cúi gầm mặt xuống.
“Mã Gia Kỳ! Con đừng có bắt nạt thằng bé.”
Mã Gia Kỳ nhún vai như không biết gì, tiếp tục hướng mắt lên TV. Trình Hâm và mẹ Mã nói thêm được vài câu thì bà đứng dậy định đi vào bếp nấu gì đó cho cả hai ăn trưa. Bà vừa rời đi thì Trình Hâm đã nhào qua không chút nương tay mà đánh bụp bụp vào người Mã Gia Kỳ.
“Anh là tên khốn, đồ đàn ông xấu xa, lưu manh mất nết.”
Cứ một câu là cậu lại đánh anh hai cái, gương mặt nhỏ không biết vì xấu hổ hay tức giận mà đỏ bừng. Đến khi Mã Gia Kỳ vòng tay ôm lấy eo kéo sang cậu mới dừng đánh, thở phì phò nhìn anh. Mặt mũi xụ xuống không còn khí thế, cả người như cọng bún mà ngã gục xuống người anh, giọng mũi lí nhí: “Liệu mẹ anh thấy em quá trẻ con thì sẽ không thích em không?”
“Sau đó sẽ bảo anh đá em, không cho em ở cạnh anh nữa. Rồi còn-”
Trình Hâm cứ lầm bầm nói mãi, sắc mặt trắng bệch lo lắng. Mã Gia Kỳ phải đưa tay bịt miệng cậu lại mới yên tĩnh đôi chút. Anh thở dài xoa xoa vành tai của cậu, dịu giọng trấn an: “Em không thấy mẹ rất thích nói chuyện với em sao, biết em ghé qua nên mẹ đã chuẩn bị từ sớm để chờ em đấy. Còn mua rất nhiều đồ ăn cho em nữa kìa. Mẹ rất thích em.”
“Em biết rồi.” Được anh dỗ cậu cũng nhẹ lòng một chút, cả người ủ rũ tựa vào người anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh. Nói xong còn dụi dụi đầu vào ngực anh mè nheo, cuống họng phát ra tiếng hừ hừ như mèo rên.
“Không cần sợ. Có anh ở đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT