Sau khi nhìn rõ nhiệm vụ cần hoàn thành tôi gật gù chấp nhận. Nhiệm vụ tôi được giao cho cũng không khó, chỉ cần công lược nam phụ thành công là được. Nghĩ đến đây tôi nhìn mèo con trước mặt nói:

- Leo cho tôi xem cốt truyện được chứ?

- Được, chờ tôi chút.

Một lát sau trên màn hình hiện lên cốt của câu truyện. Sau khi sơ lược qua tôi cũng đã biết chút thông tin nam phụ tên Lâm Phong 30 tuổi hiện tại đang làm giám đốc công ty của mình lập ra. Nữ chính tên Nhã Lý và nam chính tên Thiên Duệ. Hai nhân vật chính đang còn đi học, hiện tại đang là sinh viên cuối cấp.

Nam phụ si mê nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giống như kiểu tình yêu sét đánh vậy. Nam phụ cố tình tiếp cận nữ chính nhiều lần, ban đầu nữ chính tiếp nhận nhưng về sau biết nam phụ yêu mình thì muốn lé tránh.

Nam phụ bị phũ phàng nhiều lần sinh ra chán nản, không tập trung vào điều hành công ty. Cố chấp yêu nữ chính đến điên cuồng. Về sau nam nữ chính tốt nghiệp. Bọn họ đã cùng nhau cố gắng xây dựng sự nghiệp của bản thân. Sau khi thành công hai người đã kết hôn với nhau. Còn về phần nam phụ anh ta đau buồn quá mức mà nghĩ quẩn tự tử. Sự nghiệp của anh ta trao lại hết cho nữ chính coi như của hồi môn của anh ta.

Đọc đến đây tôi ngã ngửa vì cái kết, tại sao tác giả có thể viết một câu truyện như vậy chứ. Thật là không hiểu nổi mà.

Leo thấy tôi càu mày nó tiến tới nói:

- Đây là nhiệm vụ của cô phải hoàn thành, cứu rỗi nam phụ. Nếu như nam phụ chết thì nhiệm vụ của cô sẽ thất bại. Điểm tổng kết cuối năm của cô không đạt sẽ bị hệ thống khai trừ. Cô sẽ trở về dáng vẻ linh hồn lang thang.

Nghĩ tới cảnh sau này bản thân sẽ trở thành cô hồn dã quỷ mà tôi lại càng phải quyết tâm hoàn thành nhiện vụ hơn. Tôi không muốn phải lang thang trong cõi u minh.

- Được rồi chúng ta đi thôi mau giải cứu nam phụ nào.

Nói xong tôi ấn vào chữ bắt đầu. Lỗ hổng không gian hiện ra tôi cùng Leo tiến vào làm nhiệm vụ. Giọng nói của hệ thống trong không gian vang lên:

- Bắt đầu làm nhiệm vụ, chúc kí chủ công lược thành công.

Một luồn sáng chói mắt tôi đưa tay lên che mắt lại. Sau khi mở mắt ra tôi nhìn mọi thứ xung quanh không có gì lạ đối với tôi cả. Mọi thứ giống như ở thế giới hiện đại vậy.

Tôi tò mò đến trước gương nhìn bản thân. Khuôn mặt không khác tôi lúc còn sống là bao. Lúc tôi còn đang mải nhìn ngắm trong gương thì có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Là giọng nói của người đàn ông trung tuổi:

- Vân Nhi cháu dậy chưa?

Tên mình ở thế giới này là Vân Nhi sao! Hừm một cái tên cũng rất đẹp. Tôi bước đến mở cửa phòng cất giọng trả lời:

- Cháu vừa mới dậy thôi ạ, mới sáng sớm ông gọi cháu có gì sao?

Khi tôi mở cửa người đàn ông đứng bên ngoài tôi ước chừng khoảng 50 tuổi. Có lẽ ông ấy chính là quản gia của căn nhà này.

Ông quản gia nhìn thấy tôi có vẻ hơi bất ngờ một chút, nhưng rất nhanh ông đã lấy lại dáng vẻ ban đầu ôn tồn nói:

- Cũng không có chuyện gì cả, ta đến dặn dò con một vài chuyện khi bắt đầu làm việc mà thôi.

Làm việc sao? Tôi khá là bất ngờ sao tôi lại làm việc chẳng nhẽ....

Quản gia thấy tôi thất thần ông đưa tay lên khua khua trước mặt tôi. Lúc này tôi mới bừng tỉnh. Ông ấy mỉm cười nhìn tôi nói:

- Vân Nhi con ngày đầu làm việc nếu không biết chuyện gì thì có thể hỏi ông. Công việc của con cũng đơn giản chỉ cần lau dọn mọi thứ là được. Còn về nấu ăn thì đã có dì Lý làm rồi.

Nói đến đây ông ấy khẽ cúi người nói nhỏ với tôi:

- Còn về cậu chủ con chỉ cần mỗi sáng gọi cậu dậy ăn sáng là được. Con nhớ đừng nên chọc tức cậu ấy. Tính tình cậu ấy rất nghiêm.

Tôi gật gật gù như đã hiểu ý. Quản gia thấy vậy mới hài lòng rời đi.

Sau khi ông ấy đã rời đi tôi đóng cửa phòng lại gào khóc trong vô vọng. Giờ thì tôi cũng đã hiểu tại sao Leo lại không thích cái tên hệ thống chít dẵm kia rồi.

Đi công lược nam phụ mà đưa tôi vào nhân vật pháo hôi. Một người giúp việc trong nhà của anh ta thì tôi cứu vớt kiểu gì đấy chứ.

Trong đầu tôi lúc này hiện lên hai chữ " hết cứu ". Trong khi tôi còn đang oán thầm tên hệ thống chết tiệt kia thì Leo từ đâu xuất hiện tiến đến chỗ tôi đang đứng:

- Bây giờ không phải là lúc cô oán thán đâu. Nếu cô không nhanh chân cứu tên nam phụ kia thì việc công lược sẽ thất bại.

Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau tôi mới bừng tỉnh hỏi lại:

- Không lẽ hắn ta...

Leo như hiểu ý gật gật cái đầu. Tôi vội vàng luống cuống ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai tìm hắn. Tôi không muốn ngay khi mới vào vai mà đã game over đâu.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play