Một đêm này, là lần đầu tiên Trác Nham an tâm ngủ một giấc sau khi xuyên qua, không mơ cái gì, cửa hang có chốt cửa, trên giường đá phủ da thú lớn trên thân đấp tấm da thú xoã tung mùi hương thơm ngát.
An toàn, ấm áp, sạch sẽ.
Trác Nham còn lau thân thể, nằm ở phía trên, một ngày mệt nhọc giống như được mây dịu dàng nâng lên, nhẹ nhàng, tứ chi đau nhức, mỗi một tấc da thịt cơ bắp đều được thả lỏng.
Thật thoải mái ~
Giấc ngủ chất lượng tốt, ngày thứ hai thân thể tự động tỉnh lại, tinh thần mười phần, đầu tiên là đi bờ sông rửa mặt, hiện tại thời tiết đã có chút lạnh, Trác Nham rửa mặt bằng nước lạnh xong, đánh răng súc miệng, cả người sáng láng hơn.
Trác Nham nói thầm "May mắn hôm nay sẽ làm thùng gỗ, về sau có thể nấu nước nóng rửa mặt." vận động ở bờ sông một chút, ánh mắt lại không tự chủ rơi vào đám cỏ nơi xa, trống không.
Trở về nướng hai củ khoai tây, vừa nướng chín, mấy người Kiều tỷ ở dưới đáy gọi hắn.
"Trác Nham! Ngươi tốt sao? Chúng ta phải xuất phát!"
Đây là âm thanh của A Mạn, không gọi hắn là thú ngại nữa, hắn còn có chút không quen. Nghĩ đến chỗ này, Trác Nham quýnh quýnh lên tinh thần, cõng cái sọt dây leo, bên trong chứa đao đá, Nê Đậu đã nướng chín, vội vàng đi ra ngoài.
"Tốt, ta xuống tới."
Mấy người tụ hợp ở dưới đáy.
Kiều hỏi “Trác Nham, buổi chiều trở về, A Đạt có thể đi xem cửa nhà ngươi một chút sao?”
Trác Nham sảng khoái nói “Đương nhiên có thể, hoan nghênh mọi người đến tham quan.”
Mấy người đi đường vòng đến khu vực nước chảy qua hẹp nhất, nước sông có chút lạnh, Tiểu Hàm cảm thán: "Lạnh quá."
"Sẽ lập tức lạnh hơn."
"Là quá lạnh."
Mấy người nói chuyện phiếm.
Một bên Thú Nhân A Đạt nói: "Ngày mai có thể có tuyết rơi."
"A?" Trác Nham cảm thấy nhanh như vậy sao, mặc dù xác thực rất lạnh, nhưng còn chưa tới nhiệt độ tuyết rơi bắt đầu mùa đông mà.
Nhưng các tiểu đồng bọn rất tin tưởng A Đạt.
Ra bộ lạc, A Đạt dẫn đường, kiều đi bên cạnh, bọn Trác Nham đi phía sau, Trác Nham nhỏ giọng hỏi: "Thú Nhân tương đối mẫn cảm với thời tiết và hướng sao? A Đạt làm sao lại biết tuyết rơi."
A Mạn: "Ta cũng không biết, chẳng qua mỗi lần tuyết rơi là thời tiết không tốt, A Phụ ta cũng sẽ biết."
"Đúng thế đúng thế."
Thạch Đầu gật đầu.
Trác Nham: Chẳng lẽ Thú Nhân còn có biện pháp đặc biệt điều tra thời tiết?
Ai biết A Đạt phía trước đột nhiên nói: "khứu giác của chúng ta rất linh mẫn, còn đi săn nhiều, các ngươi nhìn, trên cỏ dính một chút nước đá."
Trác Nham: ... ! !
Đột nhiên nhớ tới, thính lực của hắn cũng trở nên tốt hơn càng đừng đề cập đến Thú Nhân, vừa rồi cái gọi là 'nói nhỏ giọng ', kỳ thật không khác hỏi ngay trước mặt A Đạt. Cũng may hắn cũng là hiếu kì, không nói nói xấu người ta.
Về sau, lúc đi đường mấy người liền lưu ý. Trời rất sớm, mới đầu Trác Nham tưởng A Đạt nói là hạt sương, sau lại nhìn kỹ, lá cây cỏ dại dính chính là miếng băng mỏng, xoa nắn có chút giống bông tuyết.
"Hóa ra là dạng này."
"Thật là nước đá, lành lạnh."
Bọn họ đứng dậy, ngón tay còn dính băng sương, trên đường đi Trác Nham tâm sự cùng đám tiểu đồng bọn mới biết được phía trước sẽ rơi một trận tuyết nhỏ, cũng không quá khó chịu, cũng có Thú Nhân đi săn, nhưng cũng không săn được con mồi lớn, nhưng sẽ có một số trân châu gà, sôi trào.
A Đạt bổ sung “Sôi trào khi xuất hiện đều là một đám, thanh âm của bọn chúng rất lớn, những con sôi trào kia đều biết trèo cây, lại rất linh hoạt, một người không dễ bắt.”
Thì ra là thế.
Trác Nham nghe kể rất nhiều tập tính của động vật, trong đầu lại nghĩ là trân châu gà, gà hẳn là sẽ bắt được? Có thể nuôi hay không, trước cửa hang nhà hắn có một mảnh sân phẳng, có thể làm hàng rào vây thành ổ gà...
A Đạt cùng kiều nói: "Hôm nay làm thùng gỗ ngươi nói."
Kiều nói “Cái chủ ý này không phải là ta nghĩ ra, là Trác Nham nghĩ ra được.”
Ánh mắt A Đạt ôn nhu nhìn về phía kiều, “Bằng hữu của ngươi thông minh giống ngươi.”
Trác Nham: Hắc hắc hắc hắc. Ăn một nắm cơm chó.
A Mạn Tiểu Hàm hắc hắc lên tiếng, trên mặt kiều đỏ ửng, có chút ngượng ngùng, cũng có chút vui vẻ, khí tức yêu đương.
Khi đang nói chuyện cuối cùng đã tới chỗ cây lớn kiều hỏi Trác Nham độ lớn nhỏ của cây, Trác Nham nhìn xuống, khoa tay hình dung độ lớn của thùng nước với kiều và A Đạt kỳ thật chủ yếu là nhìn A Đạt —— dù sao hôm nay người ta xuất lực.
Sau khi A Đạt nghe xong, chọn một cái cây thật lớn nói: "như thế này thì một gốc là đủ các ngươi dùng, còn lại còn có thể mang về nhóm lửa."
Trác Nham ngước cổ nhìn cái cây to lớn chọc trời đúng là đủ, trừ thùng nước, chậu gỗ, chén gỗ, còn có thể chia cho mấy người một chút để mang về nhà làm ghế, củi —— cây cao thật là tốt đẹp.
Hắn dùng mắt đã lên kế hoạch xong cho cây to này.
Vậy liền chặt đi.
Lần này cây rất tráng kiện, cho dù là A Đạt cũng không phải tuỳ tiện hai lần liền có thể chặt đổ, hắn lấy ra búa đá, chặt từ gốc cây mấy lần, chỉ mặc áo da cộc tay lộ ra cánh tay, bởi vì phát lực, hở ra cơ bắp, còn thô hơn đùi mấy á Thú Nhân bọn hắn.
Trác Nham âm thầm khoa tay trầm mặc.
A Đạt không cần bọn hắn hỗ trợ cái gì, ước chừng hơn nửa canh giờ, gốc cây tráng kiện chỉ còn lại cỡ khoảng cái chén ăn cơm, "Các ngươi rời nơi này, chạy xa một chút."
Kiều mang theo mấy người lui ra phía sau, chỉ thấy A Đạt một chân đạp lên thân cây tráng kiện, toàn bộ đại thụ ầm ầm ngã xuống đất, còn nện cái cây khác, cái cây kia lung lay, chẳng qua cái cây kia cũng rất tráng kiện, không có đổ.
"Được rồi." A Đạt kéo đại thụ đến đất trống.
Mấy người hiện tại mới tiến lên, tất cả mọi người nhìn về phía Trác Nham —— bước kế tiếp làm cái gì?
Trác Nham khoa tay trên cây cao, lưu chỗ trống một chút "Từ nơi này cắt ra." Cây này dài hơn mười mét, dưới gốc tráng kiện dùng để làm thùng gỗ, mỗi cái thùng gỗ cao sáu mươi, bảy mươi centimet, khẳng định đủ.
Về sau mọi người phân công hợp tác, Trác Nham đánh dấu, A Đạt phụ trách chặt. Thạch Đầu A Mạn, kiều Tiểu Hàm đem nhánh cây giữ lại bỏ một bên, chỉnh lý chỉnh tề, trói lại, buổi chiều có thể mang đi làm củi đốt.
Cái cọc thứ nhất chặt xuống, Trác Nham phụ trách đào lỗ, đào mệt mỏi sẽ đổi kiều cùng Tiểu Hàm đến, Thạch Đầu A Mạn lực tay quá lớn, sợ đào lủng thùng gỗ.
"Vừa rồi ta nhớ tới một chuyện." Trác Nham hoạt động cái tay đau nhức một bên nói: “trước đó nghĩ tới dùng tấm ván gỗ chắp vá lên, giống đinh gỗ đóng cửa nhà ta có thể đóng đinh, còn có cây mây có thể quấn chết ở vòng ngoài.”
Kiều nói: "vậy dưới đáy đâu?"
"Trước đó Ta cũng lo lắng dưới đáy làm thế nào." Trác Nham cười, bắt đầu khoa tay, " phiến gỗ dưới thùng gỗ hẹp bên trên rộng, loại này ghép thành hình tròn thì dưới đáy cũng hẹp, sau đó bỏ một tấm gỗ tròn bỏ vào bên trong thì có thể kẹt chết, cái này làm khó hơn tấm ván gỗ phải làm cách nào để khe hở không có rỉ nước."
Lấy công cụ hiện tại, đứng đắn làm thùng gỗ đúng là có chút khó khăn.
Kiều nghe rõ, "Ngươi nói cũng được, bây giờ làm mặc dù tốn sức nhưng sẽ không rò nước."
Tiểu Hàm gật đầu “Đúng đúng”
A Mạn còn chưa hiểu ra sao, hắn nghe không hiểu, chẳng qua không quan hệ, hiện tại cách làm thùng gỗ hắn có thể nghe hiểu xem hiểu, không khỏi nói: "Trác Nham, ngươi bây giờ rất thông minh."
Thạch Đầu gật đầu, đúng vậy, hiện tại rất tốt.
Trác Nham liền đem kế hoạch làm thùng gỗ đúng cách đặt sau, nếu giày vò ra lưỡi dao, công cụ càng tiện tay, đến lúc đó mình suy nghĩ làm chơi.
"Kế tiếp có thể để cho ta tới làm thử sao? Ta cam đoan, sẽ thả nhẹ lực tay." A Mạn nhìn tất cả mọi người đào, cũng muốn thử xem.
Trác Nham: “Được.”
Thạch Đầu thế mà cũng nhìn về phía Trác Nham.
Trác Nham: ...
"Có thể thử xem, từ từ đến, nắm giữ cường độ về sau liền sẽ thuần thục."
Thạch Đầu lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cái cọc gỗ thứ ba đã chặt xuống, kiều để A Đạt nghỉ ngơi một chút, bọn hắn đào lỗ rất chậm, không gấp gáp——
Mấy người ở bên cạnh Trác Nham hì hì cười, A Mạn nói: "Kiều đau lòng A Đạt."
"Đây là tự nhiên, Kiều tỷ cũng thích A Đạt nha." Người yêu chính là quan tâm lẫn nhau.
A Đạt ngồi trên cành cây đối diện nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhìn về phía kiều, kiều cũng cười, đưa đồ ăn trong cái sọt dây leo cho A Đạt, A Đạt lắc đầu nói không đói, còn nói: "Thời tiết lạnh, ta nhóm lửa, chậm rãi làm."
"Được." Kiều đáp ứng, “Ta tới giúp ngươi.”
Hai người đi nhóm lửa, đè thấp giọng nói chuyện phiếm.
Trác Nham cùng mấy á Thú Nhân ôm lấy thùng gỗ bắt đầu xử lý, Thạch Đầu A Mạn sức lực lớn làm bước đầu tiên đào rỗng ở giữa bảy tám phần, Trác Nham Tiểu Hàm đi theo đào tỉ mỉ làm tay nắm, vách tường trong thùng, còn có vỏ cây phía ngoài cũng phải chuốt lại.
Chờ nhóm lửa xong, có thể đặt cạnh đống lửa nướng một chút.
"Tại sao phải nướng nha Trác Nham?" Tiểu Hàm hiếu kì, "Trước đó làm cửa cũng phải nướng."
A Mạn Thạch Đầu đều nhìn sang, trên tay cũng không ngừng. Trác Nham nói: "Đầu gỗ cần khô ráo, hiện tại đại thụ có lượng nước nhất định thường xuyên múc nước, thùng sẽ mốc meo, dùng không lâu, nước cũng sẽ có mùi lạ, nếu là cửa gỗ cũng sẽ biến hình."
"Lần này gấp quá, cho nên không xử lý tốt, sau này các ngươi làm cửa gỗ, cần đem tấm gỗ hong khô, phơi khô, mới làm."
A Mạn minh bạch “Hóa ra là dạng này.”
A Đạt cũng nhớ kỹ, nói cùng kiều: "Qua mùa đông, chờ tuyết tan ra, ta đi tìm cây, chúng ta làm cửa."
"Được." Kiều rất vui vẻ, A Đạt luôn nhớ kỹ nàng.
Lần thứ nhất có hi vọng với mùa đông, hi vọng mùa đông mau mau đến, mau mau đi.
Cho tới trưa làm ra ba thùng gỗ thô ráp, Trác Nham dùng đao đá chậm rãi mài tròn vách thùng gỗ cùng tay nắm, sau đó hơ thùng gỗ bên cạnh đống lửa, Tiểu Hàm phụ trách nhìn chằm chằm, qua một hồi lăn lộn, hong khô bên trong.
Buổi chiều quen tay hay việc, Thạch Đầu cùng A Mạn đều nắm giữ cường độ, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, đến ban đêm, một gốc đại thụ cao hơn mười mét làm được sáu thùng gỗ, còn lại rất nhiều phế liệu, còn có vật liệu gỗ dài năm mét, vật liệu gỗ hiển nhiên không cầm về, mọi người chia nhánh cây cột thành bó củi mang đi trước.
Tràn đầy, đến bộ lạc trời đã tối hoàn toàn.
trên mặt Kiều đều là vui mừng nói “Trác Nham, ngày mai chúng ta trở lại nhìn cửa nhà ngươi, thuận tiện mang khối vật liệu gỗ kia về.”
"Tốt, vậy ngày mai gặp." Trác Nham cũng tiếc một khối vật liệu gỗ lớn như vậy hắn còn có kế hoạch làm ghế và bàn, cái này mang về động, mùa đông không có chuyện làm có thể tìm chút công việc làm.
Ban đêm ăn lung tung đối phó một chút, lại lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài sương mù mông lung, nhiệt độ hạ thấp rất nhiều. Trác Nham mặc áo da nhỏ khoác váy da nhỏ nói thật có chút lạnh chân, mấy người xoa xoa tay tụ hợp ở dưới đáy, A Đạt cũng tới.
A Đạt nói “Thời tiết không tốt, hôm nay không nên ở bên ngoài quá lâu.”
A Đạt không yên lòng kiều, cho nên cùng tới.
Nước sông lúc này thật sự lạnh thấu xương, răng Trác Nham run lên, sau khi lên bờ chà xát chân, mấy người bước nhanh hơn, cũng không có nói chuyện phiếm, đến chỗ vật liệu gỗ hôm qua, A Đạt không nói hai lời trực tiếp chặt, phía trên cây nhỏ hơn một chút, thời gian chặt nhanh hơn nhiều, năm á thú nhân, Trác Nham được chia vật liệu gỗ dài một mét, cái này của hắn tương đối thô một chút, tự nhiên cũng nặng chút.
Lúc trở về, A Đạt giúp kiều cầm. Mấy người bọn hắn liền giúp đỡ nhau, Thạch Đầu giúp Tiểu Hàm mang hộ một lát, A Mạn giúp hắn vịn, trở lại bộ lạc là lúc tuyết bắt đầu rơi.
Tuyết rơi.
"Mau trở về đi thôi."
Chờ an toàn đến bộ lạc, mấy người nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng có thể nói chuyện phiếm.
A Mạn nói “Hôm qua ta mang thùng nước về, a mẫu nói ta mỗi ngày đi ra ngoài chơi, không để ta đi chơi, nhưng buổi sáng hôm nay, a mẫu ta nói cái này dùng rất tốt, ta nói là Trác Nham nghĩ ra được, ta không có đi chơi đâu.”
Tiểu Hàm gật đầu, lỗ tai lông xù lại lộ ra: "Chính là chính là, a mẫu ta khen Trác Nham thông minh, nói thùng nước ta mang về dùng rất tốt, các ca ca đều đến khích lệ ta."
Bởi vì hẹn đi xem cửa gỗ, nhưng tuyết càng lúc càng nhiều, Thạch Đầu Tiểu Hàm A Mạn về trước nếu không A Phụ a mẫu sẽ lo lắng cho bọn hắn. Kiều thì cùng A Đạt đi cửa hang nhà Trác Nham.
Đây là lần đầu A Đạt nhìn thấy cửa gỗ —— hắn nghe kiều nói qua, nói Trác Nham lợi hại như thế nào, nhưng nói thật, A Đạt không thể nào tin, một á Thú Nhân nhỏ gầy còn chưa thành niên, hắn chỉ là bởi vì tin kiều, mà Trác Nham là bạn của kiều hắn mới nguyện ý nghe kiều nói, nguyện ý tới.
Mà giờ khắc này, A Đạt đứng tại cửa hang, nhìn cửa gỗ có thể hoạt động đóng mở, kinh ngạc trợn to mắt há to miệng, cuối cùng hồi lâu, A Đạt nói: "Kiều, đồng bọn của ngươi rất thông minh, cửa gỗ này quá tốt."
Kiều thật là vui “Đúng không đúng không, ta đã nói với ngươi, có cửa gỗ, về sau a mẫu ta, còn có a mẫu ngươi ở bên trong động sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
A Đạt rất trịnh trọng gật đầu, lại nhìn về phía Trác Nham, "Ngươi rất thông minh, về sau sẽ có Thú Nhân."
Trác Nham: ...
Coi như là khen.
Kiều kéo cánh tay A Đạt, nói với Trác Nham chúng ta đi trước. Trác Nham đưa mắt nhìn hai người rời đi, còn có thể mơ hồ nghe được kiều nói: Trác Nham có thú yêu mến, thú...
Cứ việc Kiều tỷ không nói hoàn toàn, nhưng hắn biết, hắn yêu mến Thú Nhân, Báo trắng cũng không tính, chỉ là thú... Cho nên Kiều tỷ nói đến một nửa lại không biết nói thế nào nữa.
Bông tuyết rơi xuống, Trác Nham đứng ở cửa động rùng mình một cái, bận bịu vào động, đóng cửa, cầm đá lửa cũng không dám dùng sức đốt lửa, thêm một cây củi tăng thêm độ ấm là được.
Trong thùng nước vẫn trống không, nhưng Trác Nham rất mệt mỏi, dự định nghỉ ngơi cho thân thể ấm áp một chút lại đi múc nước.
Trời tuyết màn đêm đến đặc biệt nhanh, Trác Nham ngồi trước đống lửa làm ghế gỗ, phát hiện ánh sáng càng ngày càng mờ, đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa, trời đã tối xuống.
Rõ ràng bình thường mới khoảng ba bốn giờ.
Trác Nham không dám chậm trễ hắn không có nước dùng, không thể kéo dài.
Mà trong gió tuyết, báo trắng gầy trơ cả xương trộn thành một thể với tuyết, tứ chi đung đưa đi hướng bộ lạc, toàn thân hắn đầy tổn thương, một con mắt thậm chí bị huyết dịch dán vào nhắm chặt, thất tha thất thểu, hắn sắp chết, hắn biết, ở bên ngoài ngơ ngơ ngác ngác thật lâu, quá đau quá mệt mỏi, hắn kiên trì không được...
Nếu như chết rồi, hắn muốn trở lại bộ lạc, nhìn một cái.
Một cái liếc mắt... Cái gì đâu... Một cái liếc mắt...