Bởi vì Mặc Dương không làm theo kịch bản nên dù anh đã "gặp" người dẫn đường, hơn nữa còn "trao đổi" với nhau, nhưng anh vẫn không tiến vào "Thế Giới Mơ Ước" mà nó nói ngay. Tuy rằng khách quan là Mặc Dương cần phải chạy trốn, nhưng về mặt chủ quan thì anh chưa sẵn sàng tiến vào thế giới đó cũng là một nguyên nhân quan trọng.

Trong năm ngày kế tiếp, Mặc Dương đeo túi du lịch tùy thân của mình, mang kính râm, dùng vẻ ngoài của "Nghệ thuật gia tàn tạ đang du lịch", từ thị trấn nhỏ ở phía Nam đi đến biên giới phía Tây xa xôi. Trên đường còn đã làm thì làm cho trót mà chụp không ít ảnh, suy cho cùng sau này nếu được rửa oan thì đây chính là tư liệu sống cực tốt cho tiểu thuyết.

Mặc Dương là tội phạm bỏ trốn bị cảnh sát truy nã cấp độ A, ấy vậy mà trên đường đi anh thực sự bình tĩnh đến quá đáng. Trong túi du lịch của anh chỉ có lều và quần áo phải thay, còn lại nếu thiếu đồ ăn và dụng cụ gì thì anh sẽ vào mấy cửa hàng nhỏ ven đường mà mua. Thỉnh thoảng Mặc Dương còn xem tin tức trên tivi trong mấy cửa tiệm, nghe ngóng quốc gia đại sự một chút, đương nhiên, lúc cực may còn có thể nhìn thấy tin tức truy nã mình.

[Kí chủ, cuối cùng thì chừng nào ngài mới vào Thế Giới Mơ Ước đây?]

Bị tra tấn suốt năm ngày, giọng nói của người dẫn đường dù vẫn còn rất máy móc nhưng đã khiến Mặc Dương nghe ra cảm giác ỉu xìu.

"Chút nữa đã, tao vẫn chạy được thêm mấy ngày." Mặc Dương bình thản trả lời.

Bây giờ người dẫn đường hận nhất là câu này. Fuck, cha mẹ anh có biết anh chạy giỏi như ngựa vậy không?!

[Bỏ qua một lần sẽ hối hận cả đời đó!]

[Ngài không cảm thấy chạy trốn thế này quá vất vả và cô đơn hả?! Ngài định chạy tới bao giờ đây! Không bằng chúng ta tiến vào Thế Giới Mơ Ước nhé, sau đó bắt đầu lên đến đỉnh cao đời người a a a!]

"Cũng may, từ khi mày xuất hiện thì tao cảm thấy xung quanh náo nhiệt hơn nhiều."

Người dẫn đường:...

Có người dẫn đường của một nền văn minh cấp cao là tui trò chuyện miễn phí với anh nên anh đắc ý lắm đúng hông?!

[... Kí chủ, nếu ngài không tiến vào Thế Giới Mơ Ước thì kế tiếp tui không còn đủ năng lượng để đưa ngài vào nữa đâu. Đến lúc đó đừng nói là tiến vào thế giới trở thành kẻ chiến thắng của đời người, không chừng ngài còn bị tổn thương tinh thần biến thành người thực vật đó.]

Mặc Dương nhướng mày, dưới sự chờ mong của người dẫn đường mà mở miệng: "Thế nên, người dẫn đường bọn mày cũng bị hạn chế năng lượng à? Vậy... có phải tao xài hết năng lượng của mày thì mày sẽ ngoẻo không?"

Người dẫn đường:...

Nếu không phải sau khi khóa mục tiêu không thể đổi người khác thì bây giờ tui đã trực tiếp gϊếŧ anh xong tìm người khác thật rồi đó!!

Chip cũng muốn nổ tung luôn.

[Không, tuy rằng bọn tui sẽ tiêu hao năng lượng, nhưng có hết năng lượng đi nữa thù bọn tui cũng chỉ rơi vào giấc ngủ mà thôi. Thành thử ra người bị tổn hại cuối cùng chỉ có kí chủ mà thôi.]

Khóe môi Mặc Dương cong lên, ít nhiều gì cũng đã tám chuyện với nhau được năm ngày, trong lòng anh cũng biết câu này có độ chân thật bao nhiêu.

Chẳng qua, Mặc Dương vừa ăn mì Bắc Kinh, vừa ngó bác gái trung niên đang dáo dác nhìn quầy bán quà vặt, trong lòng cảm thán một chút. Nên tới vẫn phải tới.

Nếu không có cái gọi là "Thế Giới Mơ Ước" này, nhất định anh sẽ không quang minh chính đại đi trên quốc lộ như thế, lại càng không ghé vào tiệm nhỏ ven đường mua đồ ăn nhiều lần. Anh sẽ dùng cách bí mật nhất đến biên giới phía Tây, sau đó đổi thân phận hay thậm chí là gương mặt để ra nước ngoài, đợi đến khi có đủ sức mạnh sẽ trở về lật lại bản án của cha và mình.

Nhưng sự xuất hiện của "người dẫn đường" và "Thế Giới Mơ Ước" là một biến số. Theo như những gì "người dẫn đường" nói, nếu "Thế Giới Mơ Ước" kia thật sự có thể biến ước mơ của người ta trở thành sự thật, đồng thời còn có sức mạnh thay đổi tất cả, vậy chắc đây cũng là một con đường đi được.

Song, có lẽ con đường này càng khó đi hơn con đường ban đầu mình định đi.

Cái trước là nguy hiểm và gian khổ nhìn thấy được, còn cái sau là thế giới vừa vô hình vừa không biết mảy may về nó. Không nhìn thấy, dù sao cũng phiền phức hơn nhìn thấy được một chút.

"Ừm, vậy tối nay tiến vào Thế Giới Mơ Ước đi." Mặc Dương ăn mì xong lập tức thốt ra một câu.

Câu nói này khiến người dẫn đường đã tuyệt vọng ngạc nhiên đến đờ người, lúc nó tưởng rằng phải kéo dài thêm không biết bao nhiêu ngày, nói không chừng nó sẽ trở thành người dẫn đường đầu tiên vì hết năng lượng mà bị ép rơi vào giấc ngủ, thì kí chủ của nó! Vậy, mà, lại, muốn, vào, Thế, Giới, Mơ, Ước, rồi!

[Được, kí chủ! Ơn giời cuối cùng thì ngài cũng nghĩ thông rồi! Kí chủ ngài tin tui đi, Thế Giới Mơ Ước thật sự là một chỗ tốt! Sau khi ngài vào đó rồi sẽ cảm thấy thế giới hiện thực đúng là không đáng nhắc tới!! Trời ơi, nhất định tui phải chuẩn bị cẩn thận, tối nay chắc chắc tui sẽ cho kí chủ nhìn thấy Thế Giới Mơ Ước tuyệt vời nhất!!]

Giọng điệu kích động của người dẫn đường khiến Mặc Dương chợt cảm thấy mấy ngày nay đúng là mình hơi quá đáng, xem kìa, đã khiến người thuộc nền văn minh ở hành tinh khác ấm ức thế nào.

"À, vậy, sau khi ta tiến vào Thế Giới Mơ Ước chắc chắn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát à?"

[Hoàn toàn có thể! Kí chủ ngài tin tui đi! Tin Thế Giới Mơ Ước đi! Đừng nói là dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát mà ngài còn có thể xoay họ như chóng chóng, khiến họ nghi ngờ cuộc đời nữa!]

[Sau khi chúng ta tiến vào Thế Giới Mơ Ước sẽ có quà cho người chơi mới đấy! Trong gói quà của ngài có thẻ Áo Choàng Tàng Hình! Dùng tấm thẻ đó, cho dù ngài có đứng trước mặt cảnh sát giơ ngón giữa thì họ cũng không nhìn thấy ngài đâu!!]

"Lợi hại vậy à?"

[Đúng vậy đó kí chủ! Thế Giới Mơ Ước lợi hại vậy đó!]

Mặc Dương gật đầu: "Thế đúng là đáng lẽ tao nên tiến vào Thế Giới Mơ Ước sớm chút mới phải."

Người dẫn đường nghe thấy câu này quả thật muốn rơi nước mắt người máy rồi. Giờ anh mới biết đáng lẽ nên vào sớm chút hả? Anh có biết dựa theo số liệu thống kê theo dõi của tui, mẹ kiếp đã có một trăm ngàn người dẫn đường bắt đầu vào trong rồi không, cả thế giới luôn! Cả thế giới đm chỉ con lại hai người là cương quyết không chịu vào Thế Giới Mơ Ước, một trong số đó chính là anh!! Từ khi có ý thức đến nay, tui chưa từng tụt lại phía sau đồng thời gặp nguy hiểm thế này!

[Ừ ừ ừ, không sao không sao, tối nay tiến vào vẫn còn kịp mà.]

[Hơn nữa, có thể cầm cự được đến giờ, mặt khác cũng đã cho thấy giá trị tinh thần lực của kí chủ khá cao, nghị lực cũng không tệ đấy! Đúng là giỏi mà!]

Mặc Dương cười khẽ một tiếng rồi tiến vào thị trấn phía Tây Nam, "Chắc người dẫn đường bọn mày thích kẻ tinh thần lực cao, nhưng, không thích người nghị lực mạnh nhỉ?"

Người dẫn đường:...

Đúng vậy, thích nhất kẻ tinh thần lực cao nhưng không có nghị lực. Ghét nhất chính là loại như anh, tinh thần lực đã cao còn quyết không đến mức đường cùng thì không tiến vào thế giới.

Rốt cuộc Mặc Dương cũng tìm được một ngọn núi cây cối tươi tốt, anh dựng lều ở một nơi vắng vẻ không người khuất gió. Ít nhất phải đảm bảo tối nay lúc anh ngủ sẽ không bị đám cảnh sát bắt được hang ổ, bằng không cho dù tinh thần anh có ở trong Thế Giới Mơ Ước thì cơ thể vẫn phải ngồi tù. Vậy thì không vui cho lắm.

Lúc ánh trăng dài mảnh như móc câu bạc kia bay lên trời, Mặc Dương nằm trong lều nhắm mắt lại.

Thế giới thực dần biến thành một vùng tối tăm.

Sau đó, âm thanh máy móc mang theo vài phần kích động của người dẫn đường kia vang lên trong bóng tối.

[Hiện tại bắt đầu dẫn dắt.]

[Đang dung hợp tinh thần lực.]

[Dung hợp tinh thần lực thành công.]

[Thế Giới Mơ Ước đã mở.]

Lúc Mặc Dương mở mắt ra, trong tầm mắt là một vũ trụ đầy sao vô cùng tráng lệ lộng lẫy.

Tiếp theo, biển sao chuyển động, hành tinh màu xanh lam mà anh vô cùng quen thuộc xuất hiện một cách sống động, lẳng lặng xoay tròn.

Một giây sau, xung quanh hành tinh bị một vầng hào quang lực hút khổng lồ mà rực rỡ bao trùm, Mặc Dương cảm thấy một sức mạnh to lớn đang dâng lên chung quanh, sức mạnh đó lôi kéo anh, khiến anh rơi thẳng xuống hành tinh đó như sao băng.

Xuyên qua tầng khí lờ mờ kia, bên dưới chính là thế giới xinh đẹp quen thuộc mà xa lạ của Mặc Dương, non sông gấm vóc.

[Chào mừng đến với Thế Giới Mơ Ước của Trái Đất.]



Mì ăn liền Bắc Kinh: một loại mì quốc dân lâu đờiTiểu kịch trường:

Người dẫn đường 006: Ngày đầu tiên, kí chủ của tui vẫn không vào Thế Giới Mơ Ước.

Người dẫn đường 009: Ngày đầu tiên, kí chủ của tui vẫn chưa tiến vào Thế Giới Mơ Ước.

Người dẫn đường 006: Hai ngày rồi, kí chủ của tui vẫn đang chạy trốn không chịu vào Thế Giới Mơ Ước!!

Người dẫn đường 009: Hai ngày rồi, kí chủ của tui vẫn làm người thực vật không chịu vào Thế Giới Mơ Ước!!

...

Người dẫn đường 006: Năm ngày rồi, tui tuyệt vọng. Tui cảm thấy có lẽ tui là người dẫn đường đầu tiên hao hết năng lượng. Hu hu hu người Trái Đất thật xấu xa!

Người dẫn đường 009: Năm ngày rồi, tui cảm thấy tui cũng thành người thực vật như kí chủ của mình. Trước khi chết anh ta còn muốn kéo tui theo cùng! Hu hu hu người Trái Đất thật xấu xa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play