Đi trong nước một lúc lâu, cuối cùng Trần Diêm cũng nhìn thấy đầu của một chú chó vàng yếu đuối nằm trên nóc một mỏm đá cao ló đầu trên mặt nước.
Lông nó ướt sũng bó lại thành từng nhúm, đôi mắt đen sáng bất lực nhìn cô, miệng không ngừng rên rỉ. Giống chó này tuy lớn nhưng trông con chó này lại khá bé, gầy gò gần như chỉ còn da bọc xương. Băng gạc quấn quanh chân đã bị ngấm nước từ lâu, lộ ra miệng vết thương sưng đỏ.
Trần Diêm thử gọi: “Là Cầu Cầu sao?”
Con chó vàng kia dùng hết sức cử động, nhanh chóng vẫy đuôi trả lời.
Cô thả lỏng người, mặt mày tràn đầy vui mừng, sải bước tới bế nó lên khỏi mặt nước, vui vẻ vuốt ve đỉnh đầu nó: "Thật tốt quá, mày vẫn còn sống."
Hai đàn anh cũng kéo thuyền đi tới, thấy con chó lại không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ: “Hoàn cảnh ngày hôm qua như vậy, cho dù là người cũng chưa chắc có thể sống được, con chó này đúng là mạng lớn.”
Trần Diêm cẩn thận đặt con chó lên thuyền cứu hộ, con chó đúng như lời cô bé kia nói, rất ngoan, hình như biết mình được cứu nên chủ động nằm im.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT