Cho dù có nói như vậy cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ sợ hãi trong lòng Trần Diêm.
Tay trái cô vẫn móc chặt ống tay áo của Tạ Hành Châu, nhẹ nhàng đặt bàn tay quấn băng gạc lên tay vịn cầu thang, lúc này mới tìm được chút cảm giác chân thực bước lên cầu thang, lúng túng bước theo ánh đèn, từ từ xuống lầu.
Ánh trăng đêm nay sáng ngời, nhịp tim của Trần Diêm giống như nồi nước bị ánh sáng âm thầm đun sôi, không ngừng sôi trào.
Tần suất như vậy đến chính cô cũng sinh ra ảo giác.
Có phải không hề liên quan đến tay áo, cũng chẳng phải nở ánh đèn soi đường trước mặt, mà chỉ cần có Tạ Hành Châu đứng bên cạnh, cô đều có thể cảm thấy yên lòng, không cần sợ hãi gì cả.
Trần Diêm cứ miên man suy nghĩ như vậy một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện mình đã dẫn Tạ Hành Châu tới tiệm mỳ mình hay ăn nhất trước đây.
Còn không chờ hai người đến gần, con trai của bà chủ đang ngồi trước cửa chơi game đã nhận nhận ra Trần Diêm, ngạc nhiên nói lớn: “Chị Trần Diêm, đã lâu không nhìn thấy chị. Chị đã ăn tối chưa, mau vào đi, để em gọi mẹ bỏ thêm hai miếng sườn cho chị.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT