Tạ Hành Châu cau mày, không chút do dự, trực tiếp nắm lấy cánh tay Trần Diêm, cúi người đỡ cô dậy: "Tay cậu bị thương rồi, đến phòng y tế trước đã."
Chúc Hàm nhìn hai người, cực kỳ biết điều rút bàn tay muốn giúp đỡ lại, họ nhẹ mấy tiếng: “Mau đi đi, tôi giúp hai người xin phép giáo viên.” 
Nói xong, cậu ta chủ động kéo Kha Lâm còn đang do dự đúng tạo chỗ đi về khu dạy học.
Thật ra, Trần Diêm không yếu đến mức cần người ôm, cô chỉ bị kiệt sức và sợ hãi trước tai nạn ngoài ý muốn mà thôi. Bản thân cô vốn đã gầy, bây giờ sắc mặt lại kém, thoạt nhìn có vẻ như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào.
Mức độ nổi tiếng của Tạ Hành Châu ở Bắc Nghi quá cao, bình thường chỉ đi trên đường cũng có rất nhiều người lén nhìn chằm chằm, huống chi bây giờ còn đang cõng một cô gái trên lưng. Cho dù Trần Diêm đã che gần hết mặt vào lưng cậu cũng vẫn có thể cảm nhân được những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm kia.
 “Tạ Hành Châu, nếu không thì thả tôi xuống đi. ” Giọng nói của Trần Diêm xuyên qua quần áo truyền đến, có chút mơ hồ: “Tôi có thể tự đi được.”
Tạ Hành Châu hơi thở đều đặn, không hề có ý dừng bước, cười nói: “Cậu có thể đi? Tôi thấy gió ở Bắc Nghi chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng có thể thổi bay cậu đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play