Tạ Hành Châu ngồi im khẽ lắc viên đá trong ly, thay đổi tư thế, tựa tay lên lưng ghế sô pha, mặc kệ Chúc Hàm lăn lộn ầm ĩ bên cạnh.
Đôi mắt lạnh nhạt liếc nhìn nửa mặt Trần Diêm, trong giọng nói đè nặng một chút tò mò: “Nhưng nói đến chuyện này, hình như từ trước đến nay cậu đều chưa gọi tôi là anh bao giờ, cho dù có là xưng hô khách sáo cũng không có. ”
Cô luôn gọi cả tên lẫn họ của cậu, cũng không bỏ sót một chữ nào.
Trần Diêm nghe xong, hai tay trên đầu gối hơi siết chặt, biện bạch: "Tôi chỉ ở nhờ nhà cậu mà thôi, cũng không phải em gái ruột của cậu, tại sao phải gọi cậu là anh?"
Thật ra trong lòng cô không hiểu vì sao mình có chút kháng cự với xưng hô này, cũng hoàn toàn không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của hai người là anh em.
So với em gái, cô càng muốn là một người bạn học bình thường của cậu, cũng là người nhận được sự quan tâm không cần tính toán của Tạ Hành Châu.
“Tôi muốn nghe. ” Giọng nói của Tạ Hành Châu không ngừng quanh quẩn bên tai, hòa vào tiếng nhạc, khiến tim cô không ngừng đập nhanh: “Trần Diêm, cho tôi chút mặt mũi.”
Bài hát vừa kết thúc, toàn bộ hội trường im lặng, ánh sáng trên đầu bao trùm toàn bộ cơ thể, ngay cả sợi tóc trên trán cũng nhuộm một màu vàng ấm áp.
Có lẽ ánh mắt quá tập trung của cậu sinh ra một loại cảm xúc khác, Trần Diêm chưa kịp suy nghĩ đã nói: “Cậu nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ tôi kêu cậu là anh, tôi cũng sẽ coi cậu thực sự là anh trai….”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT