Bên trong xe Tuấn Kiệt dùng khăn lau nhẹ vết máu bên miệng của cô, sau đó lấy đá chườm lên một bên má của cô làn da trắng mịn lúc này đã in hằn 5 ngón tay rõ rệt, anh sẽ khiến cho gia tộc họ Lưu biết thế nào là sóng gió, bao nhiêu tức giận lúc nãy khi nhìn thấy cô cười nói vui vẻ với Tần Khải giờ điều tan biến hết, vừa thoa đá nhè nhẹ bên má cô anh vừa nói:
- Chịu đau một chút!
Cô gật đầu, khép hờ mi mắt để cho anh thoa đá, Tuấn Kiệt nhìn đến bờ môi căng mộng, một bên đã bị rách, mày kiếm nhíu chặc cô ta ra tay không hề nhẹ, anh sẽ làm cho cô ta trả giá về những hành động ngu ngốc hôm nay.
Bên kia, khi Pus đích thân tháp tùng Tiểu Ân về tới cổng biệt thự, thấy xe của Hàn gia đến Lưu tổng nhanh chóng bước ra xem thì đã thấy Pus đang giữ lấy Tiểu Ân còn đang mắng chửi, Lưu tổng đanh mặt đi thẳng đến bên Tiểu Ân thẳng tay dán xuống một cái tát, giọng đanh thép:
- Mày đã làm ra chuyện tốt gì nữa rồi?
Tiểu Ân lúc này mới òa khóc lớn nói:
- Sao ba lại đánh con, bọn họ đang ức hiếp con gái ba đấy! Ba phải lấy lại công đạo cho con! Chặc tay của cái người lỗ mãng này đi, thả tôi ra!
Lưu tổng hướng Pus mà cầu tình:
- Người cũng đa đưa tới nhà rồi, phiền cậu thả con gái tôi ra!
- Lưu tổng hôm nay Lưu tiểu thư đây không phân biệt đúng sai, nặng nhẹ mà dám ra tay với thiếu phu nhân của chúng tôi, giám đốc rất không vui về chuyện lần này, hi vọng người có cách xử trí hợp lý để tôi còn về bàn giao lại với giám đốc.
Pus vừa nói xong sắc mặt Lưu tổng ngày càng xấu đi, ánh mắt nhìn đứa con gái duy nhất của mình lần này ông cũng không thể cứu nổi nó, thân thể ông gần như không đứng vững, phải nhờ vào hai người giúp việc đứng cạnh đỡ ông mới trụ vững, ông nói:
- Nhờ cậu Pus nói với giám đốc Hàn một tiếng giơ cao đánh khẽ, lão già này gà trống nuôi con mười mấy năm qua chỉ mong cậu nói đỡ cho nó một tiếng trước mặt giám đốc và thiếu phu nhân, về tôi sẽ trừng phạt nó thích đáng.
Tiểu Ân đứng một bên vẫn không phân biệt được nặng nhẹ mà la toáng lên:
- Ba à! Việc gì phải đi theo năn nỉ đám người đó, cùng lắm con liều mạng với họ.
“chát”… Một cái tát nữa thẳng tiếp vào mặt Tiểu Ân, cô nhìn người trước mặt có phải là ba mình hay không, chỉ trong chưa đầy 30 phút cô đã ăn hai cái tát như trời gián, cô khóc lớn rồi hất tay Lưu tổng ra xa sau đó chạy thẳng vào trong nhà! Ông chỉ biết cúi người xin lỗi Pus rồi hẹn ngày mai sẽ đích thân đưa con gái tới cửa mà xin lỗi thiếu phu nhân.
Về tới biệt thự, Phan An đi thẳng vào phòng hôm nay cô rất mệt, sau khi tắm rửa cảm thấy tâm trạng đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, cô đang định đi ra ngoài tìm gì để ăn thì có tiếng nói của Tuấn Kiệt ở phía sau:
- Lại đây! Tôi có nói đầu bếp làm món cô thích!
Nhìn một tô mì trên bàn bụng cô lại phản chủ réo in ỏi, Phan An cũng không do dự mà ngồi xuống kéo tô mì về phía mình rồi bắt đầu thưởng thức, Phan An ăn trông có vẻ rất khó coi vì cái miệng bị rách, sau khi giải quyết xong tô mì, cô nhìn Tuấn kiệt rồi nhẹ giọng:
- Anh đến đây không chỉ để đem đồ ăn tối cho tôi, muốn gì cứ nói!
- Tôi chỉ muốn mang đồ ăn đến cho cô mà thôi, ngoài ra không có ý gì cả.
- Xem như anh cũng không tới mức máu lạnh vô tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT