"Hết tiết này lớp trưởng lên phòng cùng tôi một chút xíu, tôi hỏi em một số vấn đề"

Tuy không thích nhưng nàng vẫn phải làm đúng trách nhiệm mà thôi.

...****************...

Quay lại năm lớp 11, cũng chính Nhã Uyên nàng phải kèm cặp cho Jinna một cách ân cần nhất. Lúc đó với nàng Jinna luôn ưu tiên số một, bản thân em cũng học không tốt về môn toán hay môn hóa, nhưng hóa thì. không sao vì nhà em làm kinh doanh nên cố gắng học giỏi toán hơn một chút. Thấy trong lớp có Jinna là yếu toán và hầu như là mất gốc nên nàng phải cố gắng xin kèm cặp em riêng và chẳng lấy tiền đâu.

"Em tập trung giải đề toán đi"

"Bước này em làm sai rồi"

"Sao dễ như vậy mà em không giải, đợi tôi đến hầu em sao?"

Jinna lúc đó có người yêu là con gái nên lúc yêu vào rồi sa sút chẳng tập trung hơn nữa, cứ nói rồi quên ngay cách làm khiến nàng phải phát điên như thế.

Có lần Jinna để nàng chờ ở quán cà phê tận 4 5 tiếng chỉ vì người yêu cũ em giận và phải chạy chừng 10 cây số đến năn nỉ, từ lần ấy thì Nhã Uyên đã quyết tâm không bao giờ dính líu đến Jinna nữa và cũng từ lần ấy em đã nhận ra nàng tốt với mình rất nhiều. Dần dần thay đổi và nhận ra người yêu cũ chẳng xứng đáng chút nào, khoảng thời gian đó tâm trí của Jinna toàn là nàng nên coi như crush Nhã Uyên đã được 1 năm rồi ấy.

...****************...

Trở lại hiện thực tàn khốc, đôi lúc Jinna ghét nàng lắm nhưng đôi lúc cũng muốn nghe lời nàng. Thơ thơ thẫn thẫn khiến Hoàng Linh quay sang đánh cho một cái bừng tỉnh liền.

"Cái tên ngốc nhà cậu nghĩ gì nảy giờ vậy? Cô gọi cậu kìa"

Nhìn lên bục giảng có một người con gái đứng đó nhìn Jinna chẳng rời mắt nhưng cái nhìn này có chút ghét bỏ và lạnh lùng làm sao.

"Cô gọi em ạ?"

"Em nghĩ gì nảy giờ mà tôi gọi không nghe, lớp trưởng mất tập trung hả?"

"Em xin lỗi, lần sau không có nữa"

Cúi đầu xin lỗi đến khi nàng gật đầu bỏ qua thì mới dám ngồi xuống, vì gái thì cỡ nào chẳng chấp nhận.

"Cậu thấy hôm nay cô ấy xinh không?"

"Vì do cậu thích cô ấy nên nhìn lúc nào cũng đẹp"

Đúng thật là khi yêu vào rồi thì dù cho người đó có như nào hay làm gì cũng đều đẹp trong mắt chúng ta.

...----------------...

Giờ nhập học cũng kết thúc, ai nấy cũng được trở về nhà. Vì là buổi đầu nên ai cũng được về sớm, nhanh chân chạy về hoặc ra cổng đều có phụ huynh đón chờ bên ngoài.

"Các bạn về đi nha, hôm sau cô sẽ gửi thời khóa biểu cho lớp mình"

"Thục Khuê em ở lại"

Nghe đến tên mình là tự động rén ngang ngay nên là lặng lẽ xếp đồ bỏ vào balo và đi lên bàn giáo viên.

"Có chuyện gì không?"

"Em ăn nói với ai và nói chuyện kiểu gì đấy?"

"Chứ chẳng phải cô ghét em lắm sao?"

"Em biết thì nên né ra đi, giữ khoảng cách dùm tôi"

"Vậy cô nói đi có chuyện gì?"

"Sơ đồ lớp và thời khóa biểu em coi sinh hoạt với các bạn qua mail gửi những thông tin cần thiết đến với mấy bạn để không bị miss thông tin"

"Em biết rồi giờ em về đây"

"Em ở lại tôi chưa nói xong"

"Muốn tâm sự mỏng và nói chuyện với em sao?"

Nàng chán nản, lúc nào bản thân Jinna cũng cà rỡn như thế nên là khiến nàng lúc nào cũng khó chịu.

"Em bỏ tính tiểu thư của em đi, tôi nghe người ta đồn ba mẹ em có cổ phần trong đây nhưng mà chẳng phải vì tiền mà tôi nương em đâu. Tôi rất ghét những người dùng tiền mua được hết tất cả, nên là gia đình em và cả em cũng vậy"

Nàng xổ một tràn ra không đợi Jinna phản ứng lại, đến khi hiểu được câu nói em có bực lên một chút:

"Cô ghét em cũng được nhưng thật sự gia đình em không hề mua chuộc ai bằng tiền cả, em bình đẳng với các bạn thôi. Ba mẹ em cũng chẳng phân biệt giàu nghèo đến mức như vậy, cô đừng nghĩ nói gì cũng được như thế"

Mà nàng cũng có chút quá đáng, chưa gì hết kiếm chuyện với người ta nữa nên người ta giận lên tuôn một tràn như thế rồi.

Bỏ đi chẳng thèm nhìn lấy Jinna một lần, em vẫn nói thẳng đến cho nàng nghe:

"Cô đừng nghĩ em thích cô là em cũng không được ghét cô, sau hôm nay thật sự em quá thất vọng về cô"

Jinna không nghĩ nàng lại ác cảm với em nhiều như thế, chỉ là muốn có tí ấn tượng hoặc là có chút gì đó để Nhã Uyên nhớ về em, nhưng mà coi như công cốc rồi bởi vì trái tim Nhã Uyên có thể được gọi là làm bằng đá nên chẳng rung động hay để ý ai đâu. Để được như bây giờ thì nàng đã trải qua biết bao nhiêu biến cố rồi, nên là với nàng cũng chẳng có gì gọi là tình yêu cả.

Vừa hay xuống đầu cổng trường đã thấy bóng dáng quen thuộc của bà Trịnh rồi.

"Mommmm"

Vừa gọi vừa chạy ra như con nít vậy ý, được cưng chiều nhưng không hư thì có vẻ Jinna là một người con ngoan đối với riêng ông bà Trịnh rồi.

"Như con nít vậy đó"

"Ba không đến đón con sao"

"Ba đến sân bay rước chị con về đây này"

"Yeahhh chị hai về"

Thục Khuê từ nhỏ khi sinh ra đã được chị hai Thục Nghi của mình chăm sóc cưng chiều lắm đến tận bây giờ cũng vậy. Nên nghe tin của cô ấy về là lập tức vui liền:

"Về thôi con"

Bà Trịnh đưa con gái vào xe và bảo tài xế bắt đầu quay trở về. Ở một góc nào đó sau cổng chính ấy có bóng dáng quen thuộc không ai khác là Nhã Uyên, chính nàng ấy.

Vô tình đi từ phòng giám hiệu ra và nhìn thấy bà Trịnh cùng với Jinna nên nàng đến định chào hỏi. Nhưng vì quá khứ tệ kia ấy xuất hiện khiến nàng phải nép vào bên trong nhìn họ vui vẻ.

Thật ra thì gia đình nàng chẳng còn ai cả, nên trái tim sắt đá kia phải hóa đá lên mới bảo vệ được chính bản thân của mình, khuất dần bóng xe giàu sang ấy rời đi nàng cũng trở về bãi xe quay về nhà.

"Em ấy thích thật, mình phải ghen tị với em ấy..."

Nhã Uyên đã từng có một gia đình cũng khá giả và hạnh phúc nhưng vì một chữ "Tiền" mà làm con người ba mẹ và nhà cửa của nàng một phát tan thành mây ngay trong đêm và đó cũng chính là một phần quá khứ mà nàng không muốn nhớ đến, đến bây giờ gặp ai nàng cũng nhớ đến chính gia đình của mình đã từng được như vậy.

"Mãi sau này cũng chẳng có một gia đình nào tái hợp lại lần nữa cả"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play