Giọng nói Minh Hoa Thường nghe vô cùng mềm mại, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn với đôi mắt đen lay láy, vẻ mặt như thể là đang muốn nói “Huynh xem đi, muội đã van xin huynh đến mức độ ấy rồi, chẳng lẽ huynh còn không biết xấu hổ mà đi tra hỏi muội hay sao?”. Minh Hoa Chương không biết phải làm sao với nàng, mà đúng thật là hắn không thể tra hỏi nàng được.
Minh Hoa Chương chỉ đành trưng ra khuôn mặt lạnh lùng rồi trừng mắt với nàng, hắn nói ra lời uy hiếp mà đến cả bản thân hắn cũng không tin nổi: “Lần sau không được làm thế này nữa.”
Ý cười ánh lên trong đôi mắt Minh Hoa Thường, nàng nhanh chóng gật đầu, trông như là gà con mổ thóc vậy, ánh mắt của nàng trông vô cùng chân thành, nhưng trong lòng… có lẽ cũng chẳng xem đây là chuyện to tát gì.
Minh Hoa Chương thầm thở dài, dưới ánh mắt đầy chờ mong của nàng, hắn xé tờ giấy niêm phong ra. Minh Hoa Thường thấy Nhị huynh của mình bày ra phong thái lạnh lùng cao ngạo, nhưng còn tay thì lại xé giấy niêm phong ra một cách dứt khoát và mạnh mẽ, nàng “chậc” một tiếng, khẽ nói rằng: “Chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho phép dân đốt đèn, chẳng phải là huynh cũng thẳng tay xé nó ra à?”
Minh Hoa Chương liếc mắt nhìn nàng, Minh Hoa Thường thu lời phàn nàn ấy lại, chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại trở nên “ngoan ngoãn” như ban đầu.
Sau khi cổng viện mở ra, Minh Hoa Thường thò đầu nhìn vào trong, Minh Hoa Chương từ tốn đi theo vào sân viện theo nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play