SONG BÍCH
77: Minh Hoa Thường lặng lẽ nhìn sắc mặt của Minh Hoa Chương, nàng lại hỏi: “Nhị huynh, huynh không vui ạ?”
Sư tử vàng ngậm lửa, khói xanh bay lên. Sau rèm lưu ly có tiếng của một nam tử, nghe cực kỳ lạnh lẽo: “Mất dấu rồi ư? Đã mất một khoảng thời gian dài như thế, nhưng đến cả hai thứ dân mà ngươi cũng không thể tìm ra được nữa ư?”
Mồ hôi lạnh của người quỳ gối dưới bậc thang chảy ròng ròng, gã cúi thấp đầu xuống và nói: “Vương gia bớt giận. Thật sự là do ngày ấy chợ Tây có nhiều người quá, bọn thuộc hạ nhất thời sơ suất nên mới để bọn họ chạy đi được. Nhưng mà, quả thật là đôi huynh muội này cũng có phần kỳ lạ, như thể là có người nào đó đứng sau giúp bọn họ che giấu dấu vết vậy, lần nào họ cũng có thể biến mất mà không để lại bất kỳ một dấu vết nào. Lần ở phủ Thái Nguyên, thuộc hạ lại bỗng không thấy bọn họ đâu, bặt vô âm tín ròng rã hai năm trời, nếu không nhờ có lần này trông thấy bọn họ ở phố Chu Tước, thuộc hạ còn tưởng rằng bọn họ đã chết rồi.”
Ngụy Vương cười lạnh một tiếng, trách mắng: “Đồ vô dụng.”
Thuộc hạ không dám phản bác gì, cái trán gã đã dính sát vào mặt đất luôn rồi. Ngụy Vương hơi híp mắt lại, ngón tay ông ta miết tay vịn, rơi vào suy tư.
Người có thể chạy trốn khỏi thiên la địa võng của ông ta, qua hai năm qua trời mà chẳng hề để lại chút tin tức nào… Chỉ nghe thôi thì cũng đã biết, đây chẳng phải là người nông thôn tầm thường gì, chắc chắn là có cao nhân trợ lực sau lưng bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT