SONG BÍCH
70: Nhìn Minh Hoa không hề do dự gì cả, trả lời rành mạch rằng: “Chúng ta là người của triều đình.”
Hoàng hôn buông xuống, mọi thanh âm đều lắng lại, ban đêm mới là lúc mà phường Bình Khang náo nhiệt. Sơn Trà tựa vào cửa sổ, nghe thanh lâu sát vách rêu rao múa hát, nàng ta cực kỳ tức giận, đến nỗi vò nát cả khăn.
Phủ Kinh Triệu đã nói rõ rồi, Trương Tam lang tự sát, không liên quan gì tới Thiên Hương các cả. Những khách khứa lại cảm thấy xui xẻo, đến cả khách quen cũng không chịu tới các, thanh lâu khác thấy cơ hội này nên mừng rỡ “đào góc tường” [*] của Thiên Hương các. Chính mắt Sơn Trà đã trông thấy nữ tử không bằng nàng ta được nâng lên làm hoa khôi, thậm chí là người đó cũng lấy lụa đỏ ra, chẳng kiêng dè gì khi bắt chước Phi thiên vũ của nàng ta.
[*] Đào góc tường ở đây mang nghĩa cướp, giành lấy một cái gì đó của ai đó ngay trước mặt người ta. Thường thì chúng ta hay gặp cụm “đào góc tường” trong tình huống có ai đó có ý muốn giành người yêu của ai đó hơn.
Sơn Trà tức giận tới nỗi toàn thân phát run, nhưng khi nàng ta nhìn lại chân của mình, nàng ta chỉ còn biết giận ông trời vì ông trời đã chống lại nàng ta. Ít nhất là trong một tháng tới đây, nàng ta không thể nhảy múa được. Nhưng, trong một tháng này, đừng nói tới phường Bình Khang, chỉ nói riêng trong Thiên Hương các này thôi, liệu rằng sẽ còn có bao nhiêu người nhớ tới nàng ta nữa đây?
Sơn Trà đang khó chịu, chợt, nàng ta nghe thấy có tiếng nói chuyện ngoài hành lang, hình như là có người nào đó đang đi ra. Sơn Trà rướn cổ ra, mở cửa sổ sát vách ra mà hỏi nữ tử bên ấy: “Làm sao vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT