Mười bốn tháng Giêng, khách khứa lục tục đến vườn Phi Hồng. Mười lăm tháng Giêng mới là ngày tổ chức chính của tiệc Phi Hồng, nhưng tối nay có một yến tiệc đón gió, xem như là để làm nóng trước, cho mọi người làm quen với nhau, chuẩn bị cho bữa tiệc lớn ngày mai.

Lúc này Thái Bình Công chúa mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng tới, vung tiền như rác, một lòng muốn tiệc Phi Hồng vượt qua yến tiệc cung đình. Bắt đầu từ hôm nay vườn Phi Hồng đã náo nhiệt tưng bừng, tài tử tài nữ có thể đi giải đố đèn, tổ chức đấu thơ. Các đệ tử huân quý không thích những hoạt động nho nhã này thì có thể đi bắn tên, đi săn. Thực sự văn không giỏi võ không không rành thì còn có cờ thỏ cáo, bắn cờ, ném thẻ vào bình rượu, tóm lại là có thể tìm được chỗ để chơi.

Chỉ trừ loại cá muối muốn ra ngoài nhưng không muốn xã giao như Minh Hoa Thường.

Buổi trưa Minh Hoa Thường vào ở phòng cho khách dành cho mình, Chiêu Tài và Như Ý thì đang sắp xếp đồ đạc. Minh Hoa Thường ngồi trên giường nhìn bọn họ làm việc. Nếu không phải Chiêu Tài nhắc nhở thì thậm chí Minh Hoa Thường có thể ngủ quên trên giường luôn.

Vừa rồi Chiêu Tài nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, nghĩ chắc vị nương tử của phủ Bình Nam Hầu đã ra ngoài. Nàng ấy lại nhìn sang nương tử nhà mình, buồn ngủ, ngáp không ngừng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Nương tử, hôm nay có rất nhiều lang quân danh môn muốn tới đây, là thời cơ tốt để chọn rể. Cơ hội tốt như vậy mà sao ngài có thể ngủ được chứ?”

"Đúng đó." Như Ý cũng khuyên: “Nương tử, coi như ngài không vì lấy chồng, không vì phủ Quốc Công, thì cũng nên kết giao mạng lưới quan hệ chứ.”

Minh Hoa Thường biết kiểu gì mình cũng phải ra ngoài, đành bất đắc dĩ đứng dậy: “Biết rồi, đã đến giờ Thân rồi mà ta còn chưa ăn gì đâu đấy.”

Chiêu Tài hận không thể dùng sức lắc đầu nương tử nhà mình, ném văng tất cả những suy nghĩ liên quan tới ăn ngủ trong đầu nàng ra: “Nương tử, Thái Bình Công chúa gia nghiệp to lớn, chắc chắn trên yến hội sẽ có đồ ăn thức uống. Ngài đến yến hội rồi ăn.”

Như Ý thấy Minh Hoa Thường vẫn mặc bộ y phục lúc đi đường buổi sáng thì vội nói: “Nương tử, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nhau là quan trọng nhất, sao ngài có thể mặc bộ này ra ngoài chứ? Chiêu Tài, y phục mang từ phủ Quốc Công đến đâu, mau lấy ra rồi thay y phục cho nương tử.”

"Không cần." Minh Hoa Thường ngăn hai nha hoàn đang kích động quá mức lại, giơ tay nhìn váy áo trên người rồi nói: “Trong Thần đô có ai quen biết Minh Hoa Thường đâu, mọi người chỉ biết là Minh Hoa Chương có một muội muội song sinh thôi. Cuộn gấm hoa văn long phượng này là do tổ mẫu ban cho, màu sắc tươi tắn, trang trọng, vừa nhìn là biết cùng một loại với bộ y phục nhị huynh mặc trên người, vừa lúc thích hợp để mặc ở trường hợp hôm nay. Đừng lề mề nữa, ta thấy bộ này rất ổn.”

Minh Hoa Thường nói cũng có lý, nhưng Chiêu Tài không chịu thua kém ai, vẫn búi lại búi tóc nguyên bảo cho Minh Hoa Thường, tỉ mỉ chọn lựa trâm cài được tạo hình bằng tơ vàng tơ bạc.

Tướng mạo của Minh Hoa Thường khác với loại lạnh nhạt cao quý như Minh Hoa Chương. Gò má nàng mượt mà nhu hòa, đôi mắt vừa to vừa tròn, môi đỏ đầy đặn trơn bóng, chưa nói lời nào mà trông như đang mỉm cười, tinh xảo xinh đẹp giống như đồng nữ bên cạnh Quan Âm. Sau khi nàng chải búi tóc nguyên bảo thì khung sọ ưu việt cũng lộ ra rõ rệt, tròn vo, vừa nhìn đã thấy đáng yêu.

Chiêu Tài cẩn thận điều chỉnh vị trí châm cài tóc, cuối cùng cũng hài lòng: “Được rồi. Nương tử xinh đẹp thế này, chắc chắn vừa xuất hiện trên yến tiệc đã khiến mọi người kinh ngạc, tìm được rể hiền.”

Minh Hoa Thường cười cho qua.

Mùa đông trời tối sớm, chờ đến lúc Minh Hoa Thường ra cửa thì sắc trời bên ngoài đã trở nên mờ tối. Minh Hoa Thường mặc áo choàng vào, cầm theo đèn lồng đi đến nơi tổ chức tiệc đón gió. Lúc nàng đến đó thì yến tiệc đã đang tổ chức linh đình, đầy ắp khách khứa.

Thái Bình Công chúa vừa sinh ra đã là Công chúa cao quý nhất trên đời, quen sống hưởng lạc xa hoa lãng phí, mê chơi cũng biết chơi. Lần này bà ấy không tổ chức yến hội ở trong điện, mà là dạng nửa mở, phòng khách nối tiếp với hành lang, đình tạ, cách đó không xa chính là vùng đất tuyết và núi rừng, vừa văn nhã lại có thú vui hoang dã.

Thị nữ nâng mâm vàng nối đuôi nhau đi dọc qua hành lang, nam nữ mặc đồ lộng lẫy tụ thành một nhóm trò chuyện, thi nhân họa sĩ múa bút sáng tác ngẫu hứng, núi tuyết sảnh ngọc đèn lơ lửng, búi tóc cụm hoa tiếng hoa tai leng keng, cảnh tượng thời hưng thịnh đập vào mắt.

Sau khi Minh Hoa Thường bước vào thì rất dễ dàng đã tìm được Minh Hoa Chương. Chẳng do gì khác, dù ở trong yến hội đông đúc nhân tài thì phong thái và dung mạo của Minh Hoa Chương cũng quá mức hơn người. Hắn đứng cạnh rừng tùng treo đầy tuyết đọng, chẳng cần trang trí mà y phục hoa lệ cả sảnh đường đã bỗng chốc trở thành vật làm nền cho hắn.

Thứ như khí chất thật sự rất khó nói, nhưng một đám người đứng chung một chỗ, cho dù người bên cạnh trang điểm lộng lẫy, trau chuốt tỉ mỉ, thì cũng không thu hút sự chú ý của người khác bằng hắn chỉ cài một cây trâm ngọc.

Vóc người Minh Hoa Chương cao, hắn cảm thấy có người tới gần, vừa quay đầu đã nhìn thấy Minh Hoa Thường. Tạ Tế Xuyên nhìn theo ánh mắt Minh Hoa Chương, cười nói: “Ồ, nhị muội muội đến rồi.”

Các nam lang hai bên nhìn thấy y phục không khác nhau mấy của Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương, hỏi: “Đây là...”

Minh Hoa Chương hơi bất ngờ vì Minh Hoa Thường lại tới đây, hắn ra hiệu cho Minh Hoa Thường đứng ở bên cạnh mình, giới thiệu với những người khác: “Đây là muội muội sinh đôi của ta, Nhị nương.”

Minh Hoa Thường chắp tay trước ngực hành lễ: “Bái kiến chư vị lang quân.”

Nhóm lang quân không có ấn tượng gì với Nhị nương của phủ Trấn Quốc Công, nhưng vừa nhắc tới muội muội song sinh của Minh Hoa Chương thì lập tức hiểu ngay. Trên mặt họ lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt đảo qua Minh Hoa Thường, đều hết sức kinh ngạc: “Nhị nương tử thật là thần bí, sao trước kia chưa từng gặp qua?”

Đang ở ngay trước mặt Minh Hoa Chương, bọn họ cũng không thể bình luận dung mạo của Minh Hoa Thường được, nhưng hiển nhiên tướng mạo của nàng vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Ở kinh thành cặp song sinh long phượng của phủ Trấn Quốc Công rất nổi tiếng. Trước kia chỉ thấy rồng không thấy phượng, bọn họ còn tưởng là bề ngoài Minh Hoa Thường xấu xí, nên mới ngại ra ngoài, không ngờ nàng lại kiều diễm xinh đẹp vô cùng.

Minh Hoa Thường ngại nói là vì nàng quá không có chí tiến thủ cho nên lười ra ngoài, cố gắng tìm một lí do nghe có thể diện: “Tính tình ta thích yên tĩnh, rất ít ra ngoài đi lại, khiến các vị chê cười rồi.”

Đối mặt với một thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu như này, ai lại nhẫn tâm trách cứ? Các thiếu niên lập tức tỏ ý thích yên tĩnh mới tốt. Có một người muốn hỏi thăm xem Minh Hoa Thường đã đính hôn chưa, bèn cười nói giỡn: “Cảnh Chiêm, ngươi đúng là hẹp hòi, có muội muội đáng yêu như vậy mà lại giấu trong nhà, cũng không cho chúng ta biết.”

Vẻ mặt Minh Hoa Chương chẳng nhúc nhích tý nào. Bốn phía náo nhiệt ồn ào, mà ánh mắt hắn lại lạnh nhạt đen nhánh, đôi mắt hai mí hẹp dài giống núi xa được mực nước vẽ ra, bên trong cong bên ngoài hơi nghiêng, đuôi mắt ngang hơi xếch. Khi hắn không nói lời nào thì cảm giác lạnh lẽo như đang từ trên cao nhìn xuống ập thẳng vào mặt.

Da hắn trắng, mặc đồ đỏ thì dung nhan trong trẻo như trăng lại càng lộ rõ. Minh Hoa Chương hoàn toàn không quan tâm tới lời trêu ghẹo xung quanh, hắn cúi đầu nói với Minh Hoa Thường: “Muội vừa tới, còn chưa gặp chủ nhân yến hội phải không? Ta đi gặp Thái Bình Công chúa điện hạ với muội.”

Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường không thân lắm, nhưng nàng có cảm giác Minh Hoa Chương đang không vui. Hắn muốn dẫn nàng rời khỏi nơi này. Minh Hoa Chương cười với Tạ Tế Xuyên và mấy thiếu niên khác một tiếng, giòn giã đồng ý: “Được, đa tạ nhị huynh.”

Huynh muội hai người quay lưng rời đi. Hai người bọn họ mặc đồ màu giống nhau, chẳng qua là một cao một thấp, một người cắt may đơn giản một người làn váy hoa lệ, sóng vai đi cùng nhau trông cực kỳ xứng đôi. Các nam lang còn lại đứng sau lưng nhìn, thở dài: “Có một đệ đệ hoặc muội muội song sinh tốt thật đấy, bất kể đi đến đâu, vừa thấy mặt là có thể nói cho người khác biết bọn họ đến từ cùng một nơi, bẩm sinh đã thân thiết hơn người bên ngoài.”

“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ta còn tưởng muội muội của Minh Hoa Chương cũng là mỹ nhân lạnh lùng chứ, không ngờ lại trái ngược hoàn toàn, tướng mạo và tính cách đều rất ngọt.”

“Đúng vậy, mặc dù huynh muội bọn họ là sinh đôi long phượng, nhưng nhìn chẳng giống nhau chút nào.”

Ánh mắt Tạ Tế Xuyên rút về từ trong đám người, khẽ cười nói: “Hình như bên kia đang đấu thơ rất vui, không bằng chúng ta cũng qua đó nhìn xem?”

Các lang quân đồng ý, một đám người hăng hái đi về phía giá đèn. Ở hướng ngược lại hoàn toàn với đám Tạ Tế Xuyên, Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường đi đến hành lang, hỏi: “Sao muội lại đi ra rồi?”

Minh Hoa Thường nói: “Khó khăn lắm mới lên được núi, cũng không thể ở trong phòng mãi được, dù sao cũng nên đi thỉnh an gia chủ chứ.”

Minh Hoa Chương nói: “Ta dẫn muội đi gặp Thái Bình Công chúa trước, sau đó lại đưa muội qua noãn các. Ở đó đa số là khách nữ chưa lập gia đình, tiểu cô nương các muội sẽ có nhiều chuyện để nói hơn.”

Thật ra Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường cùng tuổi, nhưng lúc nào hắn cũng tự coi mình là trưởng bối, vừa mở miệng là nói "tiểu cô nương các muội". Minh Hoa Thường gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn: “Vâng.”

Lúc này Thái Bình Công chúa đang nghỉ ngơi ở hậu điện, bằng thân phận của bà ấy thì căn bản không cần xã giao với ai cả, muốn gặp ai thì gọi thẳng đến nói chuyện là được. Chẳng mấy chốc Minh Hoa Chương đã tới rồi, ánh mắt hắn đảo qua khung cửa sổ đóng chặt, nhẹ giọng nói với thị nữ: “Tại hạ là Minh Hoa Chương của phủ Trấn Quốc Công, dẫn xá muội đến bái kiến Thái Bình Công chúa, làm phiền thông truyền.”

Một lát sau, thị nữ quay về dẫn đường cho họ: “Công chúa ở bên trong, mời lang quân và nương tử.”

Minh Hoa Thường đi theo sau lưng huynh trưởng vào điện, vừa bước vào cửa đã suýt nữa bị mùi hương trong điện xông đến hắt xì. Nàng lặng lẽ nhăn mũi, đè cảm giác ngứa xuống. Lúc Minh Hoa Thường hành lễ, khóe mắt thoáng đảo qua trong điện, bất ngờ phát hiện ngoài Thái Bình Công chúa ra ở đây còn có hai nam tử trẻ tuổi.

Minh Hoa Chương làm như không phát hiện, bình tĩnh ung dung chắp tay: “Thần tham kiến Thái Bình Công chúa, tham kiến Lâm Tri Quận vương, Ba Lăng Quận vương.”

Minh Hoa Thường thầm kinh ngạc, đây chính là nhi tử của Hoàng trữ... Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương? Nàng không dám để lộ ra mặt, vội vàng hành lễ theo huynh trưởng: “Thần nữ bái kiến Công chúa điện hạ, Lâm Tri Vương, Ba Lăng Vương.”

Thái Bình Công chúa đã đến tuổi trung niên, càng có vẻ ung dung hoa quý. Bà ấy búi tóc rất cao, bên trên gài hoa mẫu đơn bằng lụa đỏ, làn da trắng nõn trơn bóng, nơi chốn đều lộ rõ là người sống trong an nhàn sung sướng.

Ánh mắt bà ấy đảo qua người thiếu niên thiếu nữ mặc quần áo giống nhau bên dưới, ngừng một lát rồi hỏi: “Bản cung nghe nói phủ Trấn Quốc Công sinh ra được một cặp song sinh long phượng, hẳn chính là các ngươi?”

Minh Hoa Chương cụp mi rũ mắt, bả vai thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Chính là thần và xá muội.”

Cặp sinh đôi long phượng là điềm lành, giờ phút này một đôi thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu đỏ đứng trước mặt bà ấy, thực sự vô cùng vui mừng. Thái Bình Công chúa dần dần nở nụ cười, nói: “Huynh trưởng thì thường gặp, nhưng đây là lần đầu tiên bản cung gặp muội muội ngươi đấy. Đến gần một chút, để bản cung ngắm cho kỹ.”

Minh Hoa Thường theo bản năng nhìn về phía Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương khẽ gật đầu với nàng, lúc này Minh Hoa Thường mới thấp thỏm bước lên bậc thang. Trong lòng nàng cực kỳ căng thẳng, nhưng lúc nhìn thấy người thì vẫn nở nụ cười rạng rỡ: “Thần nữ thỉnh an Công chúa điện hạ, chúc điện hạ tết Nguyên tiêu an khang.”

Tướng mạo Minh Hoa Thường vốn đã ngọt ngào, nàng cong mắt cười một tiếng thì hầu như trái tim người nhìn thấy đều phải tan chảy. Thái Bình Công chúa nắm chặt tay Minh Hoa Thường, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy thích: “Có một đôi hài tử đúng là tốt, có trang điểm thế nào trông đều vui mừng. Trấn Quốc Công thật là có phúc, lại có được một đôi nhi nữ thế này.”

Lâm Tri Vương thấy thế thì nói: “Phúc phận của Trấn Quốc Công sao sánh được với cô cô? Thân phận cô cô cao quý, nhi nữ song toàn, gia đình hòa thuận, mới là người có phúc nhất trên đời này.”

Minh Hoa Thường nghĩ thầm đây là bắt đầu so kè rồi ư? Nàng cười đến sắp cứng đờ cả mặt rồi, lên tiếng đáp lời: “Đúng vậy, hôm nay thần nữ gặp được Công chúa, mới biết thì ra trên đời còn có người cao quý như điện hạ, đã xinh đẹp lại còn tài hoa hơn người, điểm nào cũng hoàn hảo.”

Thái Bình Công chúa đã quen nghe lời nịnh nọt, nhưng lời hay thì ai cũng không ngại nghe nhiều. Nụ cười trên mặt bà ấy càng tươi hơn, nói: “Các ngươi ấy, chỉ biết dỗ ta vui thôi. Trước kia chỉ nghe nói qua, cuối cùng hôm nay cũng gặp đủ cả cặp long phượng rồi. Bản cung chưa chuẩn bị thứ gì, đôi vòng vàng nạm ngọc này đã từng được khai quang ở chùa Vĩnh Ninh, hôm nay tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt vậy.”

Minh Hoa Thường lắp bắp kinh hãi, vội vàng từ chối: “Vật này quý giá quá, thần nữ thẹn không dám nhận.”

Nhưng Thái Bình Công chúa đã rút vòng tay ra khỏi cổ tay nõn nà như mỡ đông của mình, đeo vào cổ tay Minh Hoa Thường: “Bản cung thích ai thì sẽ thưởng người đó, có gì mà thích hợp hay không chứ? Ngươi đeo vừa xinh, nhận là được.”

Trông Thái Bình Công chúa cười nhẹ nhàng, nói chuyện hiền hòa, nhưng đó là sự ôn hòa thuộc về vị Công chúa được yêu chiều nhất, nào cho phép người khác chối từ? Minh Hoa Thường chỉ có thể nhận lấy, nghiêm túc hành lễ: “Thần nữ tạ Công chúa coi trọng.”

Sau khi Minh Hoa Thường đứng vững, Thái Bình Công chúa đang muốn cất lời hỏi han thì một thị nữ mặc đồ màu lam bước nhanh từ ngoài điện vào, nàng ta xích lại gần Thái Bình Công chúa rồi nói: “Điện hạ, Định Vương và Ngụy Vương tới rồi.”

Minh Hoa Thường tận mắt nhìn thấy ý cười trong mắt Thái Bình Công chúa lập tức đóng băng, sau đó lại cười ấm áp như gió xuân, nói: “Tam lang, Tứ lang, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ngày khác bản cung lại nói chuyện với các ngươi.”

Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương ngồi một bên đứng dậy: “Cô cô vạn an, cháu trai cáo lui.”

Sao ngay cả chút ánh mắt như vậy mà Minh Hoa Thường cũng có thể không hiểu được chứ, nàng cũng đi xuống dưới, cùng ra ngoài với Minh Hoa Chương. Bọn họ đi sau lưng hai vị Quận vương, lúc ra cửa thì trùng hợp chạm mặt với một nhóm người.

Nam tử đi đầu khí vũ hiên ngang, vô cùng oai phong, nam tử đứng bên cạnh hắn thì không hùng hổ dọa người như vậy, nhưng dung mạo cũng cực kỳ xuất chúng. Ba đám người chạm mặt ở cổng, rõ ràng vẻ mặt Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương có vẻ nín nhịn, giơ tay hành lễ: “Tham kiến Ngụy Vương, Định Vương.”

Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương cũng hành lễ theo. Minh Hoa Chương tư thái thong dong, giọng nói trong trẻo như ngọc, không có gì khác so với khi thỉnh an Thái Bình Công chúa lúc nãy, nhìn trông còn nhã nhặn hơn hai người Lâm Tri Vương nhiều. Minh Hoa Thường ỷ vào có huynh trưởng chặn đằng trước, bèn âm thầm nhìn ngó người đằng trước.

Hóa ra đây chính là cháu trai của Nữ hoàng - Ngụy Vương Võ Thừa Tự và phò mã của Thái Bình Công chúa - Định Vương Võ Du Kỵ.

Ngụy Vương là lãnh tụ của Võ gia, là người được ủng hộ nhất cho ngôi vị Thái tử ở trong triều, hắn cũng vẫn luôn mưu đồ phế truất Hoàng trữ, thuyết phục Nữ hoàng lập mình thành Thái tử. Bây giờ Ngụy Vương và nhi tử của Hoàng trữ đụng phải nhau, tỉnh cảnh này há lại có thể khái quát trong một chữ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play