Hai người cứ mỗi người nói qua nói lại một câu hai ý như thế, dần dần, cũng đã đến lúc “cháy nhà ra mặt chuột”. Lý Hoa Chương chậm rãi vuốt ve chén trà, rồi hắn nói: “Trên đầu chúng ta là cùng một bầu trời, dưới chân là cùng một vùng đất, nhưng cũng có sự khác biệt, chỉ là người trí dũng ưa thích nước, người nhân nghĩa ưa thích núi. Sao cứ phải đi đến mức ngươi sống ta chết, không chết không thôi kia chứ?”
 
Hàn Hiệt nhìn hắn rồi cười nhạt, nhẹ nhàng nói: “Đại khái là vì, ngươi họ Lý, mà ta chỉ là một người dân. Nếu không có Tắc Thiên bệ hạ thì ta đã chết cóng ở đầu đường vào mười bảy năm trước rồi. Cái mạng này là do Võ gia cho ta, ta còn sống ngày nào thì nên báo đáp Võ gia ngày ấy.”
 
“Võ gia?” Lý Hoa Chương hỏi lại: “Người mà ngài cống hiến cho, rốt cuộc là Tắc Thiên bệ hạ, hay là Võ gia? Nếu như đối tượng báo ơn của ngài là Võ gia, vậy thì Tắc Thiên bệ hạ đã tự hạ lệnh khôi phục tôn hiệu Hoàng hậu, hợp táng với Cao Tông trong càn lăng, có thể xem như là một nửa người của Lý gia rồi, trong số những người Võ gia còn lại, Ngụy Vương đã chết, vậy thì đối tượng mà ngài muốn cống hiến cho chính là Lương Vương ư?”
 
Hàn Hiệt cười tự giễu một tiếng, mặc dù ông ta không nói gì nhưng vẫn có thể nhìn ra được rằng, ông ta cực kỳ chướng mắt hai tên cháu trai tầm thường đó của Thái thượng hoàng, ông ta nói: “Con người ta không có quan niệm gì về đạo đức cả, chỉ biết có ơn tất báo, có thù tất giết. Về phần quốc gia đại nghĩa gì đó, ta vẫn luôn không hiểu. Ta không tin lời người khác nói, ta chỉ tin vào điều ta thấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play