)
Khi Minh Hoa Thường tỉnh lại, thứ đầu tiên mà nàng nhìn thấy là trần nhà âm u tối tăm, mùi ẩm ướt khó ngửi quẩn quanh chóp mũi, như thể là chưa bao giờ được nhìn thấy ánh nắng, nơi nơi ngập trong thứ mùi mục nát.
Nàng động đậy theo bản năng, phát hiện ra tay chân của mình đều đã bị dây thừng trói lại. Nàng nhìn theo dây thừng thì thấy dưới người mình là một bệ đá vuông vức, ở phần viền có một vết gì đó màu đỏ sậm, trông rất khả nghi, phía trước nữa là tượng Phật bằng bùn đang cầm hoa mà cười yếu ớt.
Nếu tượng Phật này được đặt trong Đại Hùng Bảo Điện, thì tất nhiên là sẽ có vẻ hiền lành, công đức vô biên, nhưng trong tình cảnh này, tượng Phật ấy chỉ khiến cho con người ta cảm thấy thật u ám và đáng sợ.
Minh Hoa Thường bình tĩnh nhìn tượng Phật, nàng không hề kêu khóc, giãy giụa như trong dự đoán, kẻ đang ẩn mình trong bóng tối quan sát nàng, rồi cũng đến lúc người nọ không thể giữ được sự bình tĩnh nữa, bèn hỏi: “Hình như ngươi không hề sợ hãi nhỉ?”
Minh Hoa Thường nhìn theo nơi phát ra âm thanh, bấy giờ nàng mới nhìn thấy Lư Độ trong bóng tối. Minh Hoa Thường nói: “Tất nhiên là sợ. Nhưng bây giờ ta sợ thì có hữu dụng hay không?”
Rõ ràng là không hề. Lư Độ chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, gã nói: “Ngươi khác với tưởng tượng của ta. Ngươi rất đặc biệt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play