Khương Phất Y

Chương 1: Người tộc Thanh Tâm


1 tháng


“A Phất, dậy đi.”

Khương Phất Y chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, há miệng thở dốc giống như cá vừa bị câu lên khỏi mặt nước.

Dường như nàng nghe thấy giọng nói của mẹ.

Nhưng điều đó là không thể.

Nàng đã lên bờ nhưng mẹ vẫn đang mắc kẹt ở Bắc Hải.

*

Khương Phất Y sống qua hai kiếp.

Kiếp trước là một người bình thường làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, kiếp này không biết có phải đã đầu thai trở thành thai nhi hay không, nói chung là không uống canh Mạnh Bà nhưng cảm nhận được rõ ràng quá trình kỳ diệu của một sinh mệnh được thụ thai và hình thành.

Cơ thể nhỏ bé bị quấn chặt không thể nhúc nhích, không nhìn thấy gì chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nước lầm tưởng đang ở trong bụng mẹ.

Vì vậy yên tâm chờ đợi được sinh ra.

Vốn nghĩ rằng nhiều nhất chỉ mười tháng ai ngờ thoáng cái đã mấy chục tháng trôi qua mà không có động tĩnh gì. 

Có lần từng nghi ngờ có phải đầu thai thành Na Tra hay không.

Chờ đợi quá lâu khiến khái niệm thời gian của Khương Phất Y ngày càng mờ nhạt, ký ức về kiếp trước cũng ngày càng mơ hồ.

Cuối cùng có một ngày một đôi bàn tay thon dài kéo nàng ra khỏi bóng tối vô tận, nàng mới nhận ra mình không còn ở trong cơ thể của mẹ nàng.

Thứ đã sinh ra nàng là một cái vỏ sò khổng lồ.

Nữ nhân ăn mặc lôi thôi nhưng rất xinh đẹp ôm nàng vào lòng, ngốc nghếch cười gọi “Tiểu bảo bối”, “Tiểu trân châu”.

Sự bối rối lo lắng của Khương Phất Y dần được xoa dịu, bản năng của cơ thể mách bảo nàng rằng mối quan hệ giữa hai người là mẹ con, điều này hoàn toàn chính xác.

Nhưng tại sao nàng lại ở trong vỏ sò?

Hai mẹ con nàng đều không phải là hải yêu, vậy tại sao lại sống ở đáy biển?

Cha đâu?

Đáng tiếc mẹ nàng nói chuyện luôn câu trước đá câu sau nên không thể cho nàng bất kỳ câu trả lời nào.

Mãi cho đến khi Khương Phất Y cố gắng nhảy ra khỏi biển và suýt bị đạo thiên lôi đánh chết, mới nhận ra mẹ bị phong ấn dưới đáy biển.

Sở dĩ điên điên khùng khùng có thể là do bị phong ấn quá lâu.

Khương Phất Y sinh ra sau khi phong ấn, cấm chế thiên lôi cũng có tác dụng nhất định đối với nàng.

Cũng may phong ấn vùng biển rộng lớn, cả ngày vui đùa dưới nước với sóng còn có đàn cá làm bạn nên cuộc sống của nàng không quá khó khăn.

Khương Phất Y rất thản nhiên chấp nhận thiết lập này.

Dù không chấp nhận cũng không thể làm gì.

Bước ngoặt xảy ra vào năm Khương Phất Y mười một tuổi.

Đêm Kinh trập (1), trăng máu nhô lên cao, một cơn bão mạnh nổi lên trên biển.

(1): Kinh trập惊蛰, ngày xưa gọi là “Khởi thập启蛰”, là tiết khí thứ 3 trong 24 tiết khí của một năm, thường diễn ra vào ngày 5 hoặc 6 tháng 3 hằng năm.

Sóng biển dâng lên tận trời giống như những cự thú viễn cổ muốn xé nát bầu trời, nuốt chửng mọi thứ.

Khương Phất Y run lẩy bẩy đang trốn trong vỏ sò thì bị mẹ nàng cạy ra: “A Phất, chúng ta là người tộc Thạch Tâm, trái tim có thể dùng để rèn thành bảo kiếm, tim có thể tái sinh. Năm đó cha con đi qua vùng biển này, mẹ thấy tiểu tử đó tướng mạo hơn người, cốt cách thanh kỳ (2), sau này chắc chắn trở thành người tài lập tức khoét tim rèn thành kiếm tặng hắn, mong hắn sớm ngày học thành tài trở về cứu mẹ ra khỏi biển.”

(2): Cốt cách thanh kỳ “ 骨骼清奇 ”: thường hay gặp trong mấy bộ võ hiệp, ý chỉ khung xương tốt, thích hợp luyện võ.

“Mặc dù mẹ không nhớ rõ họ tên cha con là gì, nhà ở đâu, nhưng có cảm giác hắn đã trở thành chí tôn nhiều năm, mẹ sẽ đưa con lên bờ đi hỏi hắn, rốt cuộc đã gặp phải khó khăn gì vì sao chưa quay lại cứu mẹ.”

Lúc đó Khương Phất Y tưởng rằng bà lại phát điên, theo thói quen hợp tác hỏi: “Ồ vậy con nên làm gì để nhận ra cha?”

Bà nói: “Mẹ con liền tâm, kiếm trong tay cha con là tim của mẹ, chỉ cần con ở gần hắn chắc chắn hắn có thể cảm nhận được con. Nếu hắn rút kiếm con cũng sẽ cảm nhận được hắn.”

Nói xong, một tay giữ vai Khương Phất Y, tay còn lại giơ lên cao, khép hai ngón tay lại, đầu ngón tay ngưng tụ một lượng lớn kiếm khí hóa thành một tấm chắn kiếm quang dày đặc mang theo nàng nhảy lên từ đáy biển thoát ra khỏi mặt biển.

Ban đầu sấm chớp mưa bão từ bốn phía nhanh chóng tụ lại, liên tục va chạm với lớp kiếm khí ở trên bộc phát hào quang khiến mặt biển sáng như ban ngày.

Khuôn mặt Khương Phất Y nóng bừng máu bắn tung tóe, cuối cùng cũng nhận ra lần này mẹ không nói đùa, bà thực sự tỉnh táo.

Đáng tiếc ngay cả lời từ biệt cũng không kịp nói đã bị mẹ nhét vào trong quang cầu đánh bay ra ngoài. 

Khương Phất Y xoay người nép vào vách tường bên trong quả cầu ánh sáng, sợ hãi nhìn hơn mười cái xúc tua băng lạnh lẽo uốn lượn vươn ra từ dưới nước, nhân lúc mẹ đang dùng hết sức đánh bay quang cầu đi quấn chặt tay chân bà, đóng băng bà thành một bức tượng băng kéo xuống biển.

Lúc trước Khương Phất Y thỉnh thoảng sẽ nghĩ người tạo ra phong ấn cũng coi như có lòng tốt cho tù nhân một vùng biển rộng lớn như vậy.

Thì ra trói buộc bằng tượng băng mới là hình dạng ban đầu của phong ấn.

Theo thời gian phong ấn nới lỏng, mẹ thoát khỏi trói buộc tầng thứ nhất mới có thể tự do hoạt động dưới đáy biển.

Vì đưa nàng lên bờ, tiêu hao sức lực quá mức bị đánh trở về nguyên hình một lần nữa.

Cấp bách như vậy còn phải trả giá đắt như thế, e rằng việc để nàng lên bờ chất vấn cha là giả, muốn nhân lúc gió bão trên biển làm phong ấn suy yếu đưa nàng ra khỏi lồng giam mới là thật.

Càng như vậy Khương Phất Y càng muốn đi tìm cha mình.

Dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu nàng vẫn muốn tìm một câu trả lời cho mẹ.

Sau đó…

Sau đó thì sao?

*

Chuyện gì đã xảy ra sau khi lên bờ, Khương Phất Y mới tỉnh dậy sau cơn ác mộng trong chốc lát không thể nhớ ra.

Đau đầu.

Đau khắp người.

Khung cảnh xung quanh tối tăm, áp lực, ngột ngạt, dường như nàng đang nằm trong một không gian chật hẹp.

Rất giống lúc trước được thụ thai trong vỏ sò.

Khương Phất Y hoảng sợ trong giây lát, không lẽ nàng đã chết và đầu thai lại lần nữa?

Nàng thử vươn tay ra, chạm vào bức tường gỗ trong không gian, hình như là một chiếc quan tài.

Khương Phất Y muốn thử đẩy nắp quan tài ra, hơi dùng sức cơn đau từ trong ngực lan ra toàn thân, nàng gần như hét lên.

Khương Phất Y hoảng hốt đặt tay lên ngực.

Sợ hãi, tim của nàng như bị vũ khí sắc nhọn đâm thủng thành một lỗ đẫm máu, không còn đập nữa.

Nên mới bị người ta bỏ vào trong quan tài chôn cất?

Kẻ đó muốn mạng của nàng nên dùng dao găm đâm vào ngực nàng.

Nhưng lại không biết nàng là người tộc Thạch Tâm, trái tim bị lấy ra có thể từ từ tái sinh lại, đương nhiên lỗ thủng đẫm máu cũng có thể dần hồi phục.

Lúc trước nàng hôn mê bất tỉnh có lẽ là đang tự chữa lành vết thương.

Khương Phất Y cảm thấy yên tâm hơn, không cố nhớ lại chuyện cũ nữa, chờ trái tim được chữa lành chắc chắn sẽ nhớ lại.

Nàng nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, dù mẹ chưa dạy nhưng bản năng nói cho nàng biết khi ngủ vết thương sẽ nhanh lành hơn.

Trong trạng thái cực kỳ suy yếu Khương Phất Y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc hốt hoảng, loáng thoáng nghe thấy một tiếng thì thầm yếu ớt khác vang lên.

“A Phất, dậy đi.”

Khương Phất Y lại bừng tỉnh.

“Kẽo kẹt.”

Nắp quan tài đột nhiên bị lực bên ngoài hất bay.

Đã là giữa trưa ánh mặt trời chói chang chợt chiếu xuống như những cây kim mỏng manh khiến hai mắt Khương Phất Y đau nhức.

Nàng ép mình không được nhắm mắt để nhìn thấy bộ dạng người mở quan tài đầu tiên.

Kết quả rất thất vọng, trước mắt là một nam nhân trẻ tuổi cả người đầy máu không phải mẹ nàng.

Liễu Tàng Tửu ngồi xổm bên cạnh quan tài hơi cúi đầu quan sát thiếu nữ trong quan tài.

Khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lẽ ra nhìn phải tươi ngon mọng nước nhưng sắc mặt lại trắng bệch như ma, càng làm nổi bật ngũ quan hơn người của nàng.

Nhất là đôi mắt vừa to vừa tròn, hơi nhọn ở hai đầu, là đôi mắt hạnh nhân đen nhánh xinh đẹp trong sáng mà quyến rũ.

Khác với “Liễu Hàn Trang” trong trí nhớ của hắn nhưng vốn dĩ tỷ tỷ của hắn rất giỏi giúp người khác thay hình đổi dạng.

Việc tạo cho mình một gương mặt trẻ trung xinh đẹp hơn là điều rất hợp lý, rất bình thường.

“Tam tỷ.” Trong đôi mắt cực kỳ mệt mỏi của Liễu Tàng Tửu lóe lên ánh sao lấp lánh: “Cuối cùng ta cũng tìm được tỷ.”

Khương Phất Y khó hiểu nhìn hắn.

“Ta là Tàng Tửu, tỷ rời nhà khi ta mới năm tuổi.” Liễu Tàng Tửu kiên nhẫn giải thích: “Mấy năm nay không có tin tức của tỷ, đại ca nói tỷ đã chết, ta không tin lén ra ngoài tìm tỷ.”

“Trường Cửu?” Nghe hắn nói chuyện như thật, giọng điệu không có vẻ gì là nói dối, Khương Phất Y nhíu mày nhớ lại thế giới dưới đáy biển của nàng: “Không lẽ ngươi là con cua lông xanh ta nuôi trước khi lên bờ sao?” 

Liễu Tàng Tửu: “?”

Khương Phất Y: “Hay là cá ngựa lông tím? Nhím biển lông màu?”

Liễu Tàng Tửu: “...”

Sắc mặt hắn dần thay đổi: “Liễu Hàn Trang?”

“Ngươi nhận nhầm người rồi.”

Khương Phất Y yếu ớt không còn sức lực nằm trong quan tài: “Phiền ngươi giúp ta đóng nắp quan tài lại, ta phải tiếp tục bế quan, cảm ơn.”

“Không thể nào!” Dường như sợ Khương Phất Y sẽ tự đứng lên đóng nắp quan tài lại, Liễu Tàng Tửu nắm chặt cạnh quan tài: “Ta có thể nhận nhầm người nhưng bảo vật của Thiên Linh tộc không thể tìm nhầm người, là nó chỉ đường cho ta tới nơi này.”

Khương Phất Y mở mắt: “Ngươi đang nói là Thiên Linh tộc sống trong Vạn Tượng Vu?”

“Nếu không trên đời này còn có mấy Thiên Linh tộc?” Liễu Tàng Tửu kể khổ: “Tỷ không biết ta đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ mới có thể trộm... mượn Tương Tư kính của bọn họ. Tam tỷ, tỷ đừng gây phiền phức nữa.”

Khương Phất Y biết Thiên Linh tộc, cũng biết Tương Tư kính.

Chủng tộc này ở thời xa xưa được gọi là Vu tộc, tương truyền rằng họ bẩm sinh là linh thể, phần lớn người trong tộc cả đời thức tỉnh ít nhất một loại thiên phú và sử dụng nó cho bản thân.

Có thể nhỏ như cỏ cây chi linh, lớn như tứ tượng thần thú, mang sức mạnh gió lửa sấm sét.

Vu tộc cấp cao thậm chí có thể giao tiếp với thần linh, biết trước vận mệnh của thiên đạo. 

Nhưng những vinh quang này đã là quá khứ, bây giờ đời sau không bằng đời trước, có thể thức tỉnh chút sức mạnh của sư tử và báo thông thường đã được coi là khá tốt.

Vì vậy bị cười nhạo là một tộc bán yêu.

Nhưng dù họ có nghèo đến đâu thì số lượng linh bảo trong tay họ, toàn bộ Vân Điên quốc dốc toàn lực cũng không thể so sánh được.

Tương Tư kính là bảo vật khá nổi tiếng trong số đó, có khả năng tìm người.

Khương Phất Y mơ hồ nhớ tới sau khi nàng lên bờ cũng từng nghĩ đến việc đi tới Vạn Tượng Vu xin mượn Tương Tư kính đi tìm cha.

Dù sao cũng tốt hơn so với việc đi lang thang chờ cha cảm nhận được nàng. 

Nhưng lúc đó nàng đang ở biên giới phía đông bắc Vân Điên quốc, mà Vạn Tượng Vu lại ở biên giới tây nam Vân Điên quốc, phân thành hai cực cách nhau hơn một trăm vạn dặm, không có pháp bảo phi hành cao giai phải mất hơn mười năm để đi.

Tới nơi thì cũng không chắc người ta cho nàng mượn.

Ngộ nhỡ bị họ nhìn thấu nàng là người tộc Thạch Tâm, hoài bích kỳ tội (3) nên lập tức từ bỏ.

(3): Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪,怀璧其罪) :  người bình thường thì vô tội, nhưng mang ngọc quý trong người thì có tội. Tức là, phàm là những người có thứ quý giá hơn người khác thì chắc chắn sẽ bị người ta ganh ghét, thậm chí hãm hại, vu oan.

Khương Phất Y nghi ngờ nhìn Liễu Tàng Tửu: “Có phải là Tương Tư kính dẫn ngươi đến đây?”

“Tỷ nhìn cho rõ ta đuổi theo Tương Tư kính, Thiên Linh tộc đuổi theo ta.” Liễu Tàng Tửu vén tóc rối dính máu trên trán lộ ra một vết thương đáng sợ ở thái dương rồi chỉ pháp bào có nhiều vết nứt trên người: “Nếu tỷ không phải người thân của ta, ta nói ta muốn tìm tỷ của ta vì sao nó lại đến tìm tỷ?”

Con ngươi Khương Phất Y co lại, bản thân thật sự không phải Liễu Hàn Trang nhưng có thể là người thân của hắn.

Liễu Tàng Tửu này, không chừng là do cha nàng phản bội cưới người khác sinh ra con trai là đệ đệ cùng cha khác mẹ của nàng.

Dường như cơ thể không còn đau đớn nữa, Khương Phất Y vịnh cạnh quan tài ngồi dậy.

Đang muốn hỏi lai lịch của hắn, Liễu Tàng Tửu đã đưa tay ra trong lòng bàn tay hiện ra một thanh kiếm cho nàng xem:

“Đây.”

Khương Phất Y: “...”

Thực sự rất dở khóc dở cười: “Liễu công tử, bảo vật đó tên là Tương Tư kính, kính, nó là một chậu nước bằng đồng, không phải kiếm trong bảo kiếm. (4)”

(4): Kính 鉴 đồng âm với Kiếm 剑 đều đọc là [jiàn]

Có thể đáng tin hơn được không.

Liễu Tàng Tửu như bị điểm huyệt, ngây ngốc hồi lâu mới nói: “Tỷ, tỷ chắc chứ?”

“Chắc chắn.”

“Nhưng ta tiến vào kho, quỳ xuống kêu một tiếng “Tương Tư kính” là nó tự mình phá tan pháp trận bay ra.”

Liễu Tàng Tửu khó hiểu nói: “Nếu không phải tìm tỷ tỷ của ta vì sao nó chạy như bay về phía ngươi?”

Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ Khương Phất Y: “Chẳng lẽ ngươi là chủ nhân của thanh kiếm này?”

Khương Phất Y nhíu mày, ánh mắt lại rơi xuống thanh kiếm.

Nó rất bình thường, chuôi kiếm không có bất kỳ hoa văn nào, vỏ kiếm cũng không có gì nổi bật.

Khương Phất Y vươn tay muốn lấy, Liễu Tàng Tửu hào phóng đưa ra.

Khương Phất Y rút kiếm ra khỏi vỏ khoảng hai tấc nhìn chăm chú cảm nhận.

Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm giác thanh kiếm này phóng thích ra từng sợi linh lực nhè nhẹ dòng chảy không ngừng tập trung vào ngực nàng giúp nàng chữa lành lỗ thủng bị đâm.

Thảo nào nàng cảm thấy cơn đau dịu đi, thảo nào trong lúc nàng mê man nghe thấy mẹ đang gọi nàng.

Thì ra đây là kiếm tâm của mẹ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play