Ai biết được thời điểm nhìn thấy lại Trình Lục Lục trong siêu thị, đem tất cả sự sợ hãi trong mắt cô nhìn rõ ràng, hắn lại bỗng nhiên không hiểu mà muốn tính toán với cô.
Sau tất cả, những hành vi mà Trình Lục Lục làm cứ như thuốc nổ tích lũy trong lòng hắn, sau đó nhìn thấy cô vì sợ hắn mà nửa đêm giày vò đứa nhỏ có thể là con của mình cũng muốn chạy trốn, hắn thật sự nhịn không được muốn bùng nổ rồi.
Giờ ngẫm lại... Thì ra hắn là nhìn không nổi một Trình Lục Lục đã từng xảy ra một đêm hoang đường với mình là người nhút nhát tự ti như vậy. Trình Lục Lục càng yếu đuối hắn càng giận, như thể giận cô không xứng với hắn.
Hắn lại trông đợi cô có thể mạnh mẽ một lần dũng cảm đối mặt... Mạch Ngôn, mày đúng là càng sống càng thụt lùi. Cứ xem như họ chỉ là nước chảy bèo trôi không phải được rồi sao? Trình Lục Lục đâu phải mẫu người hắn thích, ngược lại còn ghét nữa.
"Mẹ ơi..."
Trình Tiểu Ngôn trước nay chưa từng nhìn thấy Trình Lục Lục như vậy, cho dù bị cô ôm cứng trong lòng đến khó chịu vẫn không để ý, chỉ lo lắng gọi cô.
"Tiểu Ngôn đừng sợ... Mẹ sẽ bảo vệ con... Ai cũng không thể bắt nạt tiểu Ngôn của mẹ..."
Toàn thân Trình Lục Lục run lên. Cô ôm chặt lấy nó, vùi đầu vào hỏm tóc mềm mại của nó lại thì thào một cách kiên định.
Cô sinh ra đã hèn mọn, tự ti, nhút nhát là thật, ai cũng có thể bắt nạt cô, cô không sợ. Nhưng Trình Tiểu Ngôn không được, cho dù người đó là cha của nó.
"Mẹ sẽ không để người ta khinh thường con đâu..."
Mạch Ngôn im lặng tìm tới cửa phòng của hai mẹ con vừa kịp nghe những lời này của cô.
Hắn không nói lời nào, chỉ đứng lặng ở đó.
Một người ngoài hai người trong, rõ ràng có biết bao ràng buộc... Bàn tay vô thức giơ lên của Mạch Ngôn cuối cùng lại không có gõ xuống mà nắm chặt, sau đó xoay người rời đi.
Trải qua một đêm đầy hoảng hốt, sáng hôm sau Trình Lục Lục mới nhớ đến túi quần áo mà mình ném rơi bên ngoài. Cô vội vàng chạy đi tìm, lại phát hiện nó nằm ở trước cửa nhà.
Trình Lục Lục ngây người một hồi, biểu tình dại ra đầy rối rắm lại như hoảng loạn vì không biết nên làm thế nào. Sau một đêm, chút khí thế đêm qua mà cô dùng để hét vào mặt Mạch Ngôn đã sớm không còn. Cô lại trở về là một Trình Lục Lục lá gan nhỏ như thỏ, vừa yếu đuối vừa nhút nhát còn tự ti.
Mãi cho đến khi Trình Tiểu Ngôn xuất hiện, đưa tay nhỏ bé nắm lấy tay cô: "Mẹ ơi."
"Ơi..."
Cô vô thức đáp lại, sau đó rụt người ngồi xuống cho ngang tầm với nó, trên mặt vẫn là biểu tình hoang mang, bất lực.
"Chúng ta còn đi nữa không?"
Nó hỏi.
Lại không có nhắc đến chuyện hôm qua dù chỉ một câu.
Nhưng bởi vì nó quá hiểu chuyện nên lúc này Trình Lục Lục lại càng không khỏi đau lòng đắn đo.
Đi, họ có thể đi rất nhiều nơi. Nhưng nếu Mạch Ngôn muốn tìm, hắn có thể tìm ra được chỗ này, vậy có chỗ nào mà hắn không tìm được, chạy nữa thì có ý nghĩa gì sao. Chỉ khiến Trình Tiểu Ngôn bôn ba, chịu khổ vì mình.
Vốn đã thiếu thốn, một chuyến chuyển đi vừa rồi đã khiến tài chính của họ càng thêm eo hẹp. Tiền nhà khó khăn lắm mới năn nỉ được người ta du di cho ở tháng nào đóng tháng đó, cũng đã đóng một tháng nhưng mới ở được hơn nửa tháng. Lại chuyển đi đồng nghĩa với việc bỏ phí một khoản tiền nhà, lại phải bỏ ra thêm một khoản mới... Cứ như vậy, cho dù không phải ở đầu đường xó chợ thì họ phải đối mặt với việc không có cơm ăn.
Đêm qua là do cô quá sợ hãi, nghĩ không thấu đáo... Trình Lục Lục mệt mỏi vuốt mặt, ôm đứa nhỏ vào lòng, miệng thì thào: "Không đi nữa..."
Trình Tiểu Ngôn không nói gì, chỉ im lặng để cô ôm.
Sau đó hai mẹ con ăn sáng xong vẫn như thường lệ cùng nhau đến chỗ làm. Tất cả giống như mọi ngày, tựa như chưa từng có chuyện hôm qua.
Mọi chuyện đều an ổn, Trình Lục Lục nôm nớp lo sợ trong lòng Mạch Ngôn sẽ xuất hiện cả buổi sáng không thấy hắn tới xem như an lòng được một chút.
Cho đến buổi chiều.
Xế chiều là thời gian công viên bên cạnh có những bạn nhỏ được cha mẹ gần đó đưa đến đây chơi, Trình Tiểu Ngôn sẽ được thả ra chơi cùng chúng một chút. Bởi vì bình thường Trình Lục Lục dù muốn thả cũng sợ chỉ có một mình nó chơi sẽ buồn, còn sợ lỡ xảy ra chuyện gì cô sẽ hối hận chết.
Nhưng hôm nay Trình Tiểu Ngôn ra công viên lại không có chơi cùng bạn nhỏ.
Bởi vì nó vừa ra liền nhìn thấy ngay hàng ghế đá bên dưới táng cây lớn trong công viên đang ngồi một người đàn ông tinh anh còn rất trẻ, không giống như người thân của những đứa nhỏ hôm nay dẫn con đến đây chơi. Điều quan trọng nhất là... Vừa cùng hắn chạm mắt một cái nó đã nhận định hắn là người đêm qua tìm tới nhà họ, cãi nhau với mẹ của nó. Cho dù đêm qua nó chẳng có cơ hội nhìn rõ mặt hắn.
Trình Tiểu Ngôn đệm bước chân nhỏ lại gần chỗ của hắn, biểu tình không chút sợ hãi tiếp cận người đàn ông đang ngây người nhìn mình.
Mạch Ngôn ngây người... Vì sao?
Là vì...
"Tiểu Ngôn, đây là cha cháu à?"