24.

Tôi quyết định xuống nhà máy một chuyến, ổn định quân tâm.

Khi tôi tới đó, đã có mười mấy công nhân viên tụ tập ở cửa nhà máy.

Thấy tôi xuống xe, giám đốc cùng một vài quản lý cấp cao đi tới đón.

Mười mấy công nhân vien lập tức bu tới.

Chu Hành đứng cạnh đột nhiên biến sắc, lo lắng nói: "Vi Vi, cậu mau trở lại xe đi... Đám công nhân này không nói lý đâu."

Giống như là chứng minh lời Chu Hành nói, các công nhân bắt đầu nổi giận đùng đùng chất vấn.

"Quý tổng, có phải cô muốn đóng cửa nhà máy không?"

"Còn đống thiết bị phát điện quang điện của công ty, lắp đặt trong nhà chúng tôi thì phải làm sao? Lúc đó tôi đã tốn tận 20 vạn để lắp đặt đấy!"

"Đúng đấy, trả tiền đi..."

"Trả tiền cho tôi!"

Cũng khó trách các công nhân lại căm phẫn trào dâng như vậy. Nếu chỉ là mất đi một công việc, có lẽ bọn họ sẽ không phản ứng lớn như thế.

Nhóm công nhân này đã ký thỏa thuận với nhà máy, lắp đặt hệ thống quang điện vào nhà họ.

Bọn họ đã chi ra 20 vạn, mua thiết bị phát điện quang điện, lắp đặt tại nhà mình.

Lượng điện do thiết bị sản xuất ra, có thể bán cho lưới điện quốc gia, thu nhập hàng năm vào khoảng 10-15%.

Nhưng dự án này không thể hoàn vốn trong thời gian ngắn.

Nếu nhà máy thực sự đóng cửa, sau này những thiết bị đó có vấn đề, bọn họ sẽ không tìm được ai để bảo vệ quyền lợi của mình cả.

Mặc dù dự án quang điện hộ gia đình lúc ấy là hoàn toàn tự nguyện, cũng không kiếm được tiền từ công nhân viên. Nhưng số vốn đầu tư 20 vạn là một khoản tiền lớn đối với một công nhân nhà máy bình thường.

Tôi muốn giải thích, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe.

Bọn họ không ngừng chen lấn về phía trước, những ngón tay chất vấn đã sắp đâm thẳng vào mặt tôi.

Còn có mấy công nhân cảm xúc đặc biệt kích động, họ siết nắm tay răng rắc, hung tợn nhìn chằm chằm tôi.

Mọi việc dường như sắp mất khống chế.

Giám đốc nhà máy cùng các quản lý cấp cao đã sắp không bảo vệ được tôi nữa.

Chu Hành cũng vội vàng lao tới muốn bảo vệ tôi, anh ta giận dữ hô to, muốn các công nhân lui về phía sau.

Thật là nực cười, lúc còn sống thì không thấy được những gì tôi bỏ ra, ch//ết lại đi giả vờ.

Trong lúc tôi đang lo lắng xem có nên rời đi trước hay không, thì lại có thêm một nhóm người từ trong nhà máy lao ra.

25.

Bọn họ có người khập khiễng, có người chột mắt, có người lại bị teo cơ...

Bọn họ chạy tới mà ngã trái ngã phải, nhưng lại chạy rất nhanh.

Bọn họ vọt tới trước mặt đám công nhân đang gây chuyện, bảo vệ tôi ở phía sau.

"Ai dám bắt nạt Quý tổng?"

Bọn họ thấp bé, nhưng khí thế lại như cầu vồng, lập tức trấn trụ được đám công nhân đang nổi giận.

Những người này chính là số công nhân "tàn phế" mà Thịnh Thiên Lăng nhắc tới, là do tôi chống lại mọi ý kiến phản đối, tuyển dụng bọn họ vào.

Tôi và Chu Hành lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khi gây dựng sự nghiệp cũng trải qua đủ chuyện khó khăn và thăng trầm.

Khi đó, chúng tôi đã hẹn sẵn, chờ tới khi bản thân có năng lực rồi thì sẽ giúp lại những người khác bằng khả năng mình có thể.

Nhưng sau khi khoa học kỹ thuật Đông Phương có quy mô nhất định, tôi đề xuất cung cấp thêm cương vị việc làm cho nhân viên khuyết tật, thì lại bị Chu Hành từ chối thẳng.

"Quý Vi, làm doanh nghiệp không phải làm từ thiện. Cậu không được lòng dạ đàn bà..."

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể uy hiếp Chu Hành bằng việc tôi sẽ rời khỏi khoa học kỹ thuật Đông Phương, lúc ấy anh ta mới buộc phải đồng ý.

Sau đó, một đoạn video quay cảnh, những người khuyết tật của công ty sau giờ làm việc, đã được lan truyền trên Internet. Chuyện này đã giúp cho danh tiếng của hình ảnh của khoa học kỹ thuật Đông Phương được nâng cao hơn rất nhiều.

Lúc Chu Hành ch//ết, tôi không rơi một giọt nước mắt.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy những công nhân khuyết tật đang đứng trước mặt, tôi lại muốn rơi nước mắt.

Chu Hành à, anh mở to cặp mắt chó của anh mà nhìn cho rõ!

Một cái hợp đồng chuyển nhượng của anh, suýt chút nữa đã đập vỡ bát cơm của bao nhiêu con người!

26.

Tình hình nhanh chóng được kiểm soát.

Tôi thu hồi vẻ lạnh nhạt của mình, ánh mắt trở nên sắc bén và thẳng thắn.

"Có lời đồn nói, Chu Hành ch//ết rồi tôi sẽ bán khoa học kỹ thuật Đông Phương đi. Xin hỏi, tại sao tôi lại phải bán nó đi?"

"Giám đốc tài vụ của khoa học kỹ thuật Đông Phương là bạn tốt của tôi, giám đốc nhân sự là bạn học mười mấy năm của tôi, giám đốc kỹ thuật là tôi dùng số tiền lớn mời về. Các khoản trợ cấp chính phủ mà khoa học kỹ thuật Đông Phương nhận được là do tôi thương lượng được, 80% nghiệp vụ của công ty này là do tôi nghiên cứu phát triển."

"Hôm nay tôi có thể kiêu ngạo mà nói một câu. Khoa học kỹ thuật Đông Phương không có Chu Hành thì vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng không có Quý Vi tôi thì không được. Tôi có thể dẫn dắt khoa học kỹ thuật Đông Phương đi tới ngày hôm nay, chỗ dựa của tôi chưa bao giờ là Chu Hành."

"Chỗ dựa của tôi vẫn luôn là chính tôi!"

"Hôm nay, các vị ở đây nếu bằng lòng tin tưởng Quý Vi tôi, thì lập tức quay lại làm việc! Nếu không tin thì đi tìm nhân sự, nghỉ việc! Chuyện như ngày hôm nay, tôi chỉ tha thứ một lần này đây. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ đuổi thẳng!"

Lúc này, người công nhân chỉ có một cánh tay đứng bên cạnh tôi gào to một câu: "Quý tổng, chúng tôi tin tưởng cô."

"Đúng đúng, chúng tôi đều tin tưởng cô!"

"Nhanh nhanh, quay về làm việc đi..."

Sau khi có người dẫn đầu, các công nhân khác đều đi vào trong nhà máy...

Ánh mắt Chu Hành trở nên nóng rực, sáng quắc.

"Vi Vi, tôi chưa thấy dáng vẻ thẳng thắn tới tùy ý của cậu như vậy, thật mê người...."

Hệ thống: [Cút xa một chút, đừng dính tới đây.]

27.

Tôi vừa trở lại công ty, Ninh Nhạc đã dẫn theo đoàn luật sư của tập đoàn Thịnh Thế tới.

Tôi nói bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài.

Tiểu công chúa Ninh Nhạc của chúng ta sao có thể chịu nổi sự ấm ức này.

Cô ta thừa dịp bảo vệ không chú ý, trực tiếp quẹt thẻ đi vào thang máy chuyên dụng của giám đốc, xông ào ào vào văn phòng tổng giám đốc.

Đương nhiên, người ngồi ở văn phòng tổng giám đốc hiện tại là tôi.

"Quý Vi, tại sao không cho chúng tôi vào? Cô cho rằng có thể trốn tránh được sao?"

Tôi khẽ nhướn mày, lạnh lùng nhìn về phía Ninh Nhạc: "Ninh Nhạc, ngoan ngoãn trở về là bà Thịnh của cô đi, tôi sẽ thả cho cô một con đường sống."

Ninh Nhạc hừ một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường: "Quý Vi, tới bây giờ mà cô vẫn còn cứng miệng thế?"

"Tôi rất ngạc nhiên! Sao cô ở trước mặt tôi, lại vẫn có thể bày ra cái dáng vẻ nhìn thấu mọi chuyện như vậy chứ? Rõ ràng, từ đầu tới cuối, tôi đều dẫm nát cô dưới lòng bàn chân!"

Trên mặt Chu Hành toát ra vẻ chán ghét, nhìn Ninh Nhạc mặt mày dữ tợn giống như chưa từng quen biết cô ta.

"Ninh Nhạc, rốt cuộc cô đã lừa tôi bao nhiêu chuyện? Cô nhìn lại xem dưới bộ da ngây thơ tươi sáng của mình đã cất giấu linh hồn vặn vẹo tới cỡ nào!"

Lời kế tiếp của Ninh Nhạc, trùng hợp sao đã trả lời hết các vấn đề của anh ta.

"Quý Vi, cô chỉ là con gái của một người hầu, cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy! Cô phải giống như một đống sắt rỉ, nát vụn dưới đất. Lần đầu tiên tôi gặp cô và Chu Hành đã rất chán ghét hai người, chán ghét ánh mắt không hề sợ hãi của hai người! Rõ ràng tôi mới là cô chủ của nhà họ NInh, vì sao ánh mắt hai người nhìn tôi lại không hề có chút khúm núm nào."

"Tình cảm giữa cô và Chu Hành càng sâu đậm, thì tôi càng muốn phá hoại nó."

"Bằng không, sao có thể chứng minh được mị lực của tôi? Ở trước mặt Chu Hành, tôi luôn giả vờ mình là một cô công chúa không rành việc đời. Thế mà anh ta tin thật."

"Việc mua túi Chanel năm đó là tôi cố ý, tôi giả vờ như không biết anh ta không mua nổi! Tôi muốn xem thử Chu Hành có thể vì tôi làm tới mức nào? Sau đó, khi anh ta đi hỏi tiền từ chỗ bà mẹ người hầu kia, tôi thật sự rất vui vẻ..."

Chu Hành tức giận tới mức hai mắt phóng hỏa, răng nanh cắn chặt, toàn thân không kìm được mà run lên.

Anh ta nhìn chằm chằm Ninh Nhạc, như muốn cắn rơi một miếng thịt trên người cô ta: "Tiện nhân! Cô là con tiện nhân... Chu Hành tôi thật sự là mắt mù tâm cũng mù!"

Đương nhiên Ninh Nhạc không nhìn thấy dáng vẻ kh ủng bố đó của Chu Hành, tiếp tục nói: "Tôi còn lừa anh ta rằng, Thịnh Thiên Lăng là đồng tính, chưa từng chạm vào tôi. Tôi tiếp tục treo anh ta ở đó, chính là để cô không có được anh ta! Cho dù là rác tôi không cần, thì loại người như cô cũng không xứng có được."

"Quý Vi, cô cũng đủ thâm tình! Ở bên cạnh anh ta làm li3m cẩu 25 năm, nhưng anh ta tình nguyện cưới một người đã kết hôn như tôi, cũng không cần cô! Cho nên, cô dựa vào cái gì mà vênh váo tự đắc?"

Chu Hành gần như muốn nổ tung, nhưng cuối cùng anh ta lại bay trở về bên cạnh tôi.

Hai mắt anh ta đỏ bừng, đẫm lệ: "Vi Vi, xin lỗi... Xin lỗi! Đều là lỗi của anh!"

"Rõ ràng là anh từng yêu em như vậy, tại sao sau đó lại bị loại đàn bà này hấp dẫn cơ chứ! Rõ ràng khi anh mua cho em đôi giày chơi bóng có 20 đồng thì đã áy náy muốn điên rồi. Tại sao sau khi anh có tiền lại chỉ nhớ mua đồ cho Ninh Nhạc!"

"Em yêu anh như vậy, nhưng anh lại dốc hết lòng yêu Ninh Nhạc... lần lượt lợi dụng lòng tốt của em đối với anh, lần lượt cho em hy vọng rồi lại khiến em thất vọng. Kỳ thật, anh cũng rác rưởi như Ninh Nhạc, anh không xứng với em! Vi Vi... Nếu có kiếp sau..."

Tôi thật sự không muốn nghe Chu Hành kể lể nữa, cười lạnh với Ninh Nhạc: "Ninh Nhạc, cô hỏi tôi dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc tôi bây giờ là tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Đông Phương, cho dù cô đã trèo được lên cậu hai nhà họ Thịnh, thì vẫn phải gọi tôi một tiếng Quý tổng. Cho dù cô chiếm được 51% cổ phần của khoa học kỹ thuật Đông Phương, thì cô cũng chỉ có thể dùng hai tay dâng lên để lấy lòng hắn. Nhưng tôi, có thể đưa khoa học kỹ thuật Đông Phương ra thị trường."

28.

Tôi vừa dứt lời, Thịnh Thiên Lăng đã dẫn theo đoàn luật sư, xông vào phòng làm việc của tôi.

"Đưa ra thị trường? Quý tổng không khỏi quá coi thường Thịnh Thiên Lăng tôi rồi đó?"

Tôi thả người, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt sắc bén nhìn đoàn người vừa xông vào văn phòng mình.

"Thịnh tổng dẫn theo nhiều người như vậy xông vào công ty của tôi, có phải là quá tự đắc rồi không?"

Thịnh Thiên Lăng khẽ cười một tiếng: "Công ty này sắp đổi thành họ Thịnh rồi, Quý tổng cần gì phải so đo nhiều như thế chứ?"

Tôi cười lạnh đáp: "Xem ra luật sư của tôi chưa đủ trách nhiệm rồi, thế mà tới bây giờ mọi người còn chưa nhận được lệnh triệu tập của tòa án nữa!"

Sắc mặt Thịnh Thiên Lăng vẫn chưa biến đổi: "Quý tổng vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Tôi đã nói với cô rồi, bản hợp đồng cho tặng kia, tuyệt đối không có vấn đề."

Tôi gật đầu: "Tôi biết, bản hợp đồng kia không có vấn đề gì cả!"

"Nhưng tôi khởi tố Ninh Nhạc tội sơ suất khiến chồng tôi thương nặng/t//ử vo//ng."

"Cô ta đã xâm phạm quyền sống/quyền thân thể của chồng tôi. Tôi sẽ nộp đơn lên tòa án xin hủy bỏ hợp đồng cho tặng kia."

Sắc mặt Ninh Nhạc khẽ biến: "Quý Vi, cô đang ngồi đó nói bừa cái gì thế?"

Khóe miệng tôi nở một nụ cười nhạt: "Có phải tôi nói bừa hay không, thì cứ để cho tòa án phán đi! Mấy người mau chóng cút đi, không là tôi báo cảnh sát đấy!"

Thịnh Thiên Lăng cùng Ninh Nhạc bị tôi đánh trở tay không kịp, cụp đuôi chạy mất.

29.

Ngày hôm sau, luật sư gọi điện thoại, báo tôi tới ký giấy đồng ý giải phẫu.

Để tìm ra nguyên nhân cái ch//ết của Chu Hành, thì cần phải giải phẫu th//i th//ể của anh ta.

Giải phẫu sẽ lấy các khí quan quan trọng ra kiểm tra một lượt, trong đó có cả đại não, tiểu não.

Nếu như lúc trước, Chu Hành còn ôm chút hy vọng bản thân có thể sống lại, vậy thì bây giờ đã hoàn toàn vô vọng.

Bởi vì thân thể này đã bị xẻ thành mảnh nhỏ, không cách nào trở về được nữa.

Nhưng Chu Hành lại ngoan ngoãn đi theo sau lưng tôi, lạnh nhạt nói: "Vi Vi, nếu làm vậy có thể bảo vệ được khoa học kỹ thuật Đông Phương, anh đồng ý."

"Vi Vi, chỉ là anh thật sự rất muốn, có thể ôm em một lần nữa..."

Một tuần sau.

Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có.

Đầu tiên, sau khi khám nghiệm toàn diện th//i th//ể, người ta xác định nguyên nhân t//ử vo//ng của Chu Hành là vỡ động mạch chủ do say rượu thời gian dài. Kể cả có đưa tới bệnh viện kịp thời, thì căn bệnh này vẫn có tỷ lệ sống rất nhỏ.

Thứ hai, chấn thương vùng sau não Chu Hành khiến anh ta bị sốc xuất huyết, xét theo trình độ nào đó thì nó làm tăng tốc thời gian t//ử vo//ng của Chu Hành.

Thứ ba, cả hai yếu tố trên đều dẫn tới t//ử vo//ng.

Lúc tôi xem báo cáo khám nghiệm, thì Chu Hành cũng đang xem cùng.

Anh ta ôm đầu, đau khổ ngồi xổm trên đất: "Tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão, anh hủy hoại thân xác mình vì Ninh Nhạc... Cuối cùng còn bị cô ta tự tay hại ch//ết..."

Có phần báo cáo này, ít nhất Ninh Nhạc sẽ bị kết tội sơ suất gây thương tích nghiêm trọng.

Với tư cách là người nhận, cô ta đã xâm phạm nghiêm trọng quyền thân thể và quyền sống của người hiến tặng là Chu Hành.

Mà với tư cách là người đại diện hợp pháp của Chu Hành, tôi có thể yêu cầu tòa án hủy bỏ hợp đồng cho tặng của cô ta.

Một tháng sau, Ninh Nhạc bị bắt giam vì tội sơ suất gây thương tích.

Đồng thời, trên mạng nổ ra một vụ bê bối cực lớn của tập đoàn Thịnh Thị.

"Người cầm lái của tập đoàn Thịnh Thị - Thịnh Thiên Lăng, lợi dụng hợp đồng cho tặng của tình nhân vợ mình, để thâu tóm khoa học kỹ thuật Đông Phương."

"Ghê chưa! Người phụ nữ đã kết hôn này có sức hấp dẫn cỡ nào, mà có thể làm cho cố tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Đông Phương tặng cho mình 1 tỷ vậy!"

"Tình nhân đã kết hôn đoạt chú rể trong lễ cưới, lại làm cho chú rể hồn lìa khỏi xác trong lễ cưới!"

Không bao lâu sau, tài khoản wechat chính thức của tập đoàn Thịnh Thị đăng bài:

"Ngài Thịnh Thiên Lăng đã từ chức chủ tịch tập toàn Thịnh Thị, người tiếp nhận là ngài Thịnh Thiên Phi."

30.

Những ngày này, không có lúc nào là Chu Hành không cầu xin sự tha thứ của tôi.

Hệ thống nói cho tôi biết, anh ta sắp tiêu tán rồi.

Một mình tôi đi vào sân thể dục - nơi chúng tôi đã nắm tay nhau lần đầu tiên.

Mặt trời đã sắp xuống núi, ánh hoàng hôn tuyệt đẹp nhuộm đỏ bầu trời, vừa đẹp vừa cô đơn.

Linh hồn Chu Hành càng ngày càng mờ nhạt, dường như gió thổi qua thôi là nó sẽ tan vào trong không khí.

Anh ta đi bên cạnh tôi, có ý muốn nắm tay tôi.

Tôi than nhẹ một tiếng: "Chu Hành, rời đi thôi."

Lúc này, Chu Hành lại không hề kinh ngạc vì tôi có thể nhìn thấy anh ta.

"Vi Vi, thì ra em có thể nhìn thấy anh... Thì ra những gì hệ thống kia nói đều là thật..."

"25 năm này, em ở bên cạnh anh đều là để chinh phục anh. Nếu chinh phục thất bại thì anh sẽ ch//ết."

"Cho nên, 25 năm qua, mặc kệ anh đối xử với em như thế nào, vì cứu mạng anh mà em đều không ngừng tha thứ cho anh."

Hệ thống, mi biết cách nói chuyện thật đấy!

Ngay cả ch//ết cũng phải làm Chu Hành áy náy!

Chu Hành nghẹn ngào nói: "Vi Vi, nếu có kiếp sau..."

Anh ta còn chưa nói hết câu, "bụp" một tiếng, linh hồn của anh ta lập tức tiêu tán trong không khí.

Hệ thống: [Tôi đá anh ta đi đầu thai rồi!]

[Ký chủ, có mở nhiệm vụ tiếp theo chưa?]

Tôi: "Vậy mẹ tôi cùng khoa học kỹ thuật Đông Phương phải làm sao?"

[Thân thể của cô ở thế giới này sẽ do một phân thân của cô tiếp quản. Cô có thể lý giải là mỗi thế giới song song đều có một cô!]

Tôi: "Vậy mở ra thế giới tiếp theo đi."

Ngoại truyện khôi hài (Vui lòng không kết hợp với cốt truyện chính)

Chu Hành: "Tôi đã biết được chân tướng từ những linh hồn khác rồi! Hệ thống chó kia trả mạng lại cho tôi!"

"Những người chinh phục khác nếu thất bại, thì đều sẽ bị xóa sổ. Sao tới lượt tôi thì tôi lại là người bị xóa sổ hả?"

"Tôi đã kết nối liên lạc được với Chủ thần rồi! Hệ thống chó chờ ch//ết đi! Dựa theo phương pháp quản lý hệ thống của mấy người. Nếu mi tùy tiện xóa sổ người khác, thì sẽ bị thanh trừ ngay lập tức!"

Chủ thần: [Hệ thống, những gì anh ta nói là thật hả?]

Hệ thống: [Chào buổi sáng, cha!]

Chu Hành: "Hở."

Chu Hành chậm chạp gào thét: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà xóa sổ tôi! Không công bằng!"

Hệ thống hừ lạnh một tiếng: [Dựa vào 25 năm nay, cô ấy đã làm tới cực hạn khả năng của mình.]

[Thời học sinh, bởi vì anh là nam chính, nên chuyện học tập đối với anh dễ như trở bàn tay. Còn Quý Vi, để có thể sánh vai với anh, mỗi sáng đều dậy vào 5 giờ, 12 giờ đêm mới ngủ. Thành tích của cô ấy còn từng vượt qua cả anh một thời gian.]

[Lúc hai người gây dựng sự nghiệp, thì là nhờ Quý Vi nhìn thấy cơ hội sản xuất quang điện và nắm bắt nó. Sau khi công ty có quy mô nhất định, thì là cô ấy thông báo tuyển dụng một lượng lớn người khuyết tật, cho bọn họ công ăn việc làm. Sau đó có người chụp được đăng lên mạng, một đêm thành hot search, mới giúp tên tuổi công ty của hai người trở nên nổi tiếng.]

[Tuy mục đích khi đi vào thế giới này của cô ấy là chinh phục anh, nhưng Quý Vi chưa có một khoảnh khắc nào buông thả bản thân. Còn anh thì sao, chỉ biết say rượu yêu đường! Cho nên, vì sao tôi lại phải vì một tên rác rưởi như anh mà xóa bỏ cô ấy?]

Chủ thần: [Chậc chậc, con trai ta thật biết ăn nói.]

Hệ thống: [(*^_^*)]

- --HẾT---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play