Lớp học ngưng đọng trong chốc lát. Khí đen từ người Lâm Vân phát tán ra. Chúng nuốt lấy cơ thể của Dương Hoa Hạ.
Không gian đen ngòm, tĩnh mịch. Hồng Úy ngỡ ngàng. Cô không nhìn thấy gì xung quanh hết nhưng lại thấy được bản thân chính mình. Bởi nhờ sự bảo hộ Nhật Nguyệt mà thần hồn của cô phát ra ánh sáng.
"Đây là đâu? Miu Miu?? Có ai không?" Những lời nói cô phát ra đều vang vọng. Không một tiếng động, không một lời đáp lại, chỉ có mình cô!
Cô nhận ra bản thân đang bị biệt lập.
...****************...
Reng reng reng... Tiếng chuông báo hiệu thời gian kết thúc buổi học. Lâm Vân, Dương Hoa Hạ nắm tay nhau ra về.
Thoạt nhìn, có thể thấy hai người có vẻ rất thân thiết. Nhưng quan sát kĩ thì Lâm Vân có nụ cười rất sáo rỗng, Hoa Hạ thì vô cảm như người mất hồn. Điểm này, Tân Hi Ngạo đã nhận ra. Và còn một người khác nữa... là Trương Ý Nhi.
Lâm Vân cùng Dương Hoa Hạ ra khỏi phòng học. Tân Hi Ngạo toan đuổi theo thì đột ngột chững lại trước cửa bởi cảnh tượng trước mắt. Một màu đen không thấy lối vây kín. Lại còn đang chầm chậm tràn dần vào trong. Cậu kinh hoàng, theo phản xạ lùi lại. Các bạn học khác lại như không có chuyện gì, cứ ra thế lần lượt mà ra khỏi cửa lớp rồi bị màu đen kia phủ lấy. Trương Ý Nhi nhìn qua cửa sổ thấy chỉ một màu đen ngóm mà dựng nên nỗi lo sợ, cảm giác bất an khiến cả người đứng bất động.
Màu đen kia cứ lan, lan rộng hơn. Nó đã chạm tới chân của Trương Ý Nhi bám chặt như đỉa. Cô cố động đậy nhằm thoát khỏi chúng. Làm như thế không những phản tác dụng không thể di chuyển lại còn bị vây lấy nhanh hơn. Tân Hi Ngạo cũng trong thế bất lợi. Chúng đang bao lấy khắp thân thể của cậu ta.
Bao trùm cả không gian, màu đen đó! Bàn ghế, bảng phấn, hầu như ám tất cả...
"Cứu tôi" Trương Ý Nhi tái mét cầu cứu.
Tân Hi Ngạo muốn tới giúp nhưng không thế khi trong tình trạng bản thân còn đang gặp khó khăn.
Không lâu sau, tất cả chỉ là một màu đen.
Tíc tắc, tíc tắc. Đồng hồ dừng hoạt động cùng lúc các kim chỉ cũng ở giữa số 12.
Choàng tỉnh. Chàng thiếu niên đang nằm trên chiếc giường trong phòng của mình. Tân Hi Ngạo bật dậy. Cậu bàng hoàng nhìn quanh.
Đây là phòng ngủ! Còn lớp học? Dương Hoa Hạ thì sao?
Bỗng cậu phát hiện, tay phải đang đặt trên một bức thư...
...****************...
"Hí hí hí..." Hồng Úy cười man rợ, tiếng vọng lại càng ghê rợn hơn.
Tự dưng thấy vui ha! Trò này hay phết!!
Cô có vẻ thích thú hơn là sang trấn tâm lí khi mắc kẹt tại đây. Bày các thứ trò nghịch ngợm, ngốc nghếch, cô làm đủ. Hồi lâu sau, cô chán nản mà nằm kềnh ra.
Làm sao để thoát nhỉ? - Giờ não cô mới nghĩ tới chuyện này. Chắc chắn Miu Miu cưng của Hồng Úy đã phát hiện ra cô biến mất và đang tìm cách cứu nguy.
Sao lâu quá!? Ở cái nơi, đường không có, lối cũng không, chẳng thấy gì ngoài bản thân, cô ghét rồi! Muốn rời khỏi đây!!
Nói chuyện một mình chẳng khác nào con tự kỉ! Ước có người nói chuyện cùng! Ah!
Đúng rồi!! Khế ước! Linh hồn ủy thác!
Vì đã kí khế ước chấp nhận lời cầu ước nên trước khi hoàn thành thì linh hồn của kẻ ủy thác sẽ ràng buộc với kẻ nhận ủy thác. Nên cô có thể triệu hồi Dương Hoa Hạ! Nhưng ở đây thì vẫn có thể chứ?
Cứ thử cái đã!
Hồng Úy nghiêm chỉnh, ngồi như bồ tác, mắt khép lại, miệng lầm bẩm như tụng kinh: "Thiên linh ơ địa linh linh, hỡi linh hồn ủy thác yêu quý của tôi... HIỆN HỒN ĐI!!"
Hồng Úy chợt thấy lạnh sống lưng, mở mắt. Cô giật mình. Dương Hoa Hạ - dưới dạng linh hồn, hiện ra ghé sát mặt Hồng Úy.
"Chị là ai?" Dương Hoa Hạ cất tiếng.
Hồng Úy hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Gì vậy? Linh hồn ủy thác này đang trêu cô hả?
"Em quên chị rồi à? Chị đã người nhận ủy thác của em mà" Cô nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương2.
Chiều Hư3.
Chỗ Dựa4.
Thế Vai=====================================
Dương Hoa Hạ khó hiểu: "Ủy thác gì chứ? Chị nói gì vậy? Chúng ta quen nhau sao?"
Hồng Úy lấy làm lạ. Cô quan sát nét mặt và cử chỉ, suy đoán - những lời nói kia là thật. Từ suy nghĩ ấy, tâm trí cô đặt ra nhiều nghi vấn. Vẻ mặt lúc này tỏ ra đăm chiêu hết sức.
"Sao thế? Sao chị không nói gì?" Dương Hoa Hạ ngồi khoanh chân, đối diện với Hồng Úy.
"Tên em là Dương Hoa Hạ phải không?" Hồng Úy tự nhiên hỏi.
"Đúng vậy" Dương Hoa Hạ gật đầu.
...