Nghị Nghị sống ở khu nhà giàu mà cả đời này tôi cũng không dám mơ đến trong truyền thuyết. Sau khi nhìn ga-ra và biệt thự của cậu ấy, tôi càng quyết tâm tối này phải chuốc cậu ấy say mèm.

Tôi và Nghị Nghị mỗi người bê một két bia vào nhà, vừa vào tôi đã bị nội thất sang trọng bên trong làm cho choáng ngợp, nào là đèn trần lóa mắt, nào là nền lát đá cẩm thạch phát sáng.

“Đây là nhà trước đây bố mẹ tôi ở, vẫn chưa sửa sang lại nên trông hơi màu mè.” Nghị Nghị giải thích với tôi bằng giọng điệu chê bôi.

Tôi chép miệng, tôi thì lại rất thích màu mè kiểu này.

Tôi nhìn xung quanh, đột nhiên thấy trên tường có treo một bức tranh sơn dầu, thế là tôi lại nhớ đến Lâm Dung, nhớ đến câu Nghị Nghị nói ở trong xe.

Cậu ấy nói: “Mộc Đông, rời xa Lâm Dung đi.”

Lúc đó tôi đau lòng ghê gớm. Đau đến nỗi muốn hút thuốc, muốn uống rượu, đau đến nỗi muốn xuống xe về nhà, muốn ôm Lâm Dung, muốn nói với anh rằng: “Lâm Dung, em muốn uống nước ép rau cần xanh lè anh ép cho em rồi”.

Nhưng tôi không thể về nhà, tôi nhớ anh nhưng tôi sợ.

Thế là không uống được nước rau cần, đành phải lấy bia uống thay, hai két bia, tổng cộng 48 chai, mỗi chai 450ml, tổng cộng 21600ml. Tôi không tin từng ấy không đủ để tôi quên đi món nước rau cần xanh lè kia, và quên cả cái người mỉm cười bưng nó đến cho mình.

Chỉ tham quan sương sương nhà Nghị Nghị mà đã mất của tôi 20 phút đồng hồ, 20 phút quý báu, 20 phút phí phạm nhất cuộc đời tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn tìm chỗ nào thoải mái chuốc cho thằng con nhà giàu này say mèm để xả giận thay giai cấp vô sản, tốt nhất là uống đến khi cậu ấy khóc nói với tôi “Đại ca ơi, em phục anh rồi”, phải vậy thì mới giải tỏa được lòng đố kỵ đang quấn lấy trái tim tôi.

Tô Đống của ngày hôm nay thực sự không ai ưa nổi mà.

Két bia để dưới đất, đồ ăn bày trên bàn trà, người ngồi trên ghế sô pha, chân đạp lên két bia, đây là nghi thức đàn ông uống rượu.

Đầu tiên tôi và Nghị Nghị mỗi thằng ôm một chai, tôi thỏa mãn tựa lưng lên ghế sô pha ợ mấy cái. Nghị Nghị thì ngồi nghiêm chỉnh, đang dùng giấy ướt khử trùng miệng chai bia. Khổ thân cậu ấy bị thằng bạn cùng phòng như tôi kéo từ trên trời xuống trần gian.

“Người ta cũng khử trùng rồi mới rót bia vào mà, ông còn lau lại làm gì?”

“Tôi sợ bẩn.”

Tôi im lặng nhìn cậu ấy một chốc, nói: “Nghị Nghị, ông mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy thì sau này có bạn gái phải làm thế nào? Trước khi hôn khử trùng miệng cô ấy à?”

Nghị Nghị liếc mắt nhìn tôi không đáp, tôi cứ như tự nói chuyện một mình nhưng cũng vẫn thấy vui.

Tôi và Nghị Nghị uống đến chai thứ hai thì tôi nằm vật ra ghế, rõ ràng là tôi là sát thủ diệt bia mà không hiểu sao giờ đầu lại hơi váng vất, quả nhiên bia rượu là thứ không đáng tin cậy, thấy tâm trạng tôi không tốt, đến cả nó cũng bắt nạt tôi.

Tôi nhìn lên đèn trần, trước mắt sáng lòa, trong vầng sáng bỗng xuất hiện một bóng đen, tôi vươn tay đẩy cậu ấy ra.

“Đừng làm phiền tôi ngắm đèn.”

Nghị Nghị kéo tôi dậy, ngồi bên cạnh tôi.

“Mộc Đông, chúng ta nói chuyện đi.”

Nghị Nghị nắm vai tôi để tôi ngồi thẳng người, ánh mắt cậu ấy quá tỉnh táo khiến tôi bỗng cảm thấy hôm nay khó mà chuốc cậu ấy say được.

Tôi uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong chai, nghiêng đầu dựa vào ghế sô pha hỏi: “Nói chuyện gì?”

“Chuyện về Lâm Dung.”

Tôi buồn bực vò đầu: “Ở trong xe tôi đã bảo không muốn nói về chuyện này rồi mà.”

“Mộc Đông, không phải ông muốn nói hay không mà có vài chuyện về anh ta ông nhất định phải biết.”

“Nghị Nghị, tôi mới phát hiện ra da ông đẹp thế này đấy, chỉ tôi bí quyết dưỡng da với.”

“Mộc Đông, ông đừng có đánh trống lảng.”

“Có đánh trống lảng đâu, da ông đẹp thật mà.” Tôi giơ tay lên xoa mặt cậu ấy, “Ôi mịn quá, ngón tay tôi trượt băng trên này được luôn đó!”

Sắc mặt Nghị Nghị sầm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Rồi rồi rồi, tôi không đùa nữa, nghe ông nói được chưa.”

Nghị Nghị thở hắt ra một hơi, nói với giọng nghiêm trọng: “Mộc Dông, ông đừng coi đây là chuyện nhỏ, ông có biết người ngày ngày ở bên ông có quá khứ như thế nào không? Anh ta từng làm gì, là loại người gì, ông có biết không?”

Tôi cúi đầu không nói gì, Nghị Nghị nhìn tôi chậm rãi nói tiếp: “Hồi học cấp hai, bạn cùng lớp của Lâm Dung gấp một góc trang sách ngữ văn của anh ta, ông biết anh ta đã làm gì chứ? Anh ta vác ghế đánh cậu bạn đó nhập viện nửa tháng, lúc đó anh ta chỉ mới 13 tuổi.”

Mười ba tuổi, lúc đó tôi đang làm gì nhỉ? Chắc là đang vẽ bím tóc cho nhà thơ trong sách ngữ văn.

“Vốn dĩ sự việc này sẽ khiến anh ta bị đuổi học, thậm chí đưa vào trại cải tạo thanh thiếu niên rồi, nhưng vì anh ta còn nhỏ, hiệu trưởng lại quen biết bố anh ta nên chỉ ghi vào học bạ và hạ hạnh kiểm chứ không đuổi học, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện khác…”

“Anh ấy lại đánh ai nữa à?”

Nghị Nghị lắc đầu: “Vì giáo viên tiếng Anh mắng anh ta mấy câu trên lớp, anh ta liền theo dõi cô ấy hai tháng, sau khi phát hiện ra cô giáo ngoại tình, Lâm Dung đi tìm chồng cô giáo rồi cùng gã đi bắt quả tang.”

“Ơ… Chuyện này thì cũng tốt mà.”

Nghị Nghị cười nhạt hai tiếng: “Chồng của cô giáo tiếng Anh đó đâm người tình của cô ấy năm nhát, may mà không chết, nhưng vì vậy mà chồng cô giáo bị ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích, cậu biết dao của gã là ai đưa cho không?”

“Không…không phải Lâm Dung đấy chứ?”

Biểu cảm của Nghị Nghị đã trả lời tôi, tôi bỗng cảm thấy mấy cú Lâm Dung đấm mình vẫn còn nhẹ chán.

Tôi bắt đầu không muốn nghe tiếp, thế nhưng Nghị Nghị lại tiếp tục: “Sau khi Lâm Dung lên cấp ba, tháng đầu tiên đã đánh gãy chân một bạn nam cùng lớp, sau đó bị cưỡng chế cải tạo ba tháng. Khi được thả về, vì ngày nào cũng mặc một bộ quần áo giống nhau, giữa mỗi tiết học đều phải đi rửa tay nên phụ huynh học sinh khiếu nại, nhà trường buộc phải khuyên anh ta nghỉ học.”

“…” Ngày nào cũng mặc một bộ giống nhau nghe hơi sợ nha.

“Chuyển sang trường mới chưa đầy một tháng, nghe nói có một bạn gái thích anh ta, không biết anh ta nói gì mà hôm sau…” Nghị Nghị nhíu mày, “Hôm sau cô bạn ấy nhảy từ trên sân thượng tòa nhà dạy học xuống…”

Nghe đến đây tim tôi trĩu xuống, mỗi nhịp đập đều nặng tựa ngàn cân.

“Trải qua sự việc này nhà anh ta mới nhận ra Lâm Dung không phải đang quậy phá, thù hằn hay hiếu chiến bình thường, thế là liền đưa anh ta ra nước ngoài điều trị. Nửa năm sau Lâm Dung về nước, lại chuyển trường, đồng thời còn đổi luôn cả tên.”

Nghe đến đây trong lòng tôi ngổn ngang đủ thứ cảm xúc, tâm trạng lúc này khó có thể diễn tả hết bằng lời. Tôi cảm thấy Lâm Dung mà Nghị Nghị nói không phải Lâm Dung mà tôi biết, tôi không thể áp quá khứ này lên anh, tôi thà tin rằng tất cả những chuyện này đã chết đi cùng tên cũ của anh ấy còn hơn.

Tôi bỗng thấy tò mò: “Trước đây Lâm Dung tên gì?”

“Tôi quên mất rồi…” Nghị Nghị ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nói: “À phải rồi, tên là Lâm Thiên.”

Lời tác giả:

Tô Đống: Đại sư, thế nào ạ?

Đại sư: Số khổ nhưng mà giàu, đường đời trắc trở nhưng không sầu.

Tô Đống: Ý thầy là con sinh ra đã nghèo, đường đời trắc trở nhưng vẫn giàu sang phú quý, cơm áo không lo ạ?

Đại sư: Từ thầy đang xem.

Tô Đống: Thầy giải thích đi ạ, con thế này mà làm sao giàu được?

Đại sư: Quẻ bói nói chỉ cần không động tay động chân thì trước mặt người ngoài trông sẽ rất quý phái, ở yên một chỗ lâu thì sẽ không lo cơm áo gạo tiền.

Tô Đống: Con nghe chẳng hiểu thầy nói gì.

Đại sư: Thường thì chỉ có vợ hai và bồ nhí mới bói ra quẻ này thôi, thanh niên vẫn phải thận trọng mới được.

Tô Đống: …

Đại sư: Ủa? Sao con lấy lại 100 tệ vừa gửi thầy!

Kogi: Để tôi giải lại quẻ của thầy nè. Ý thầy là Mộc Đông cứ ngoan xinh yêu thì anh Lâm Dung cho ra ngoài sáng, ai nhìn vào cũng thấy được cưng hết nấc, còn mà không nghe lời thì anh cho xuống tầng hầm tối, lâu dài không lo cơm ăn áo mặc vì ăn đã có anh bón còn mặc không cần mặc:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play